Chương 4: Nhiệm Vụ 1

Bóng đèn vừa nổ tung, vợ Lục Lão Nhị liền hét lên một tiếng, co vào góc tường.

"Em không phải là gặp chết không cứu! Anh cả anh đừng tìm em, đừng tìm em!"

Cô ta vừa nói ra lời này, bà cụ Lục - người chân chính thấy chết không cứu, liền đen mặt.

"Con câm miệng cho mẹ!"

Bà cụ hung hăng trừng con dâu hai nhà mình một cái, "Đã nói là không có quỷ, đầu óc ngươi để phân khét, đặt chỗ này nói hươu nói vượn!"

Vợ Lục Lão Nhị không có cãi lại, nhưng hô hấp vô cùng gấp gáp, rõ ràng là sợ tới cực điểm.

Những người khác trong lòng cũng có chút bồn chồn.

Đều nói ban ngày không làm việc trái lương tâm, ban đêm không sợ ma gõ cửa.

Nhưng đèn này sớm không nổ muộn không nổ, bà cụ Lục vừa muốn vặn tai cháu gái, liền nổ, cũng quá đúng lúc.

Đều ở chung một thôn, người nào không biết bà cụ Lục bất công, xưa nay không yêu thương một nhà con cả.

Ngay cả cưới vợ, bà ta cũng bỏ qua con trai cả Lục Quốc Bình, làm mai cho con trai út trước.

Lục Quốc Bình thấy vợ con bị ăn hϊếp, nổ cái bóng đèn để cảnh cáo, cũng không phải là không có lý.

Trong lòng mọi người tính toán, đều đánh trống lui quân, không muốn xen vào việc nhà lão Lục nữa.

Lúc này, một chùm sáng từ bên ngoài đánh vào.



Lão nhị nhà họ Lục - Lục Quốc Phú xách theo cái đèn pin đứng ở cổng, thăm dò đi đến nhìn, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Vừa thấy chồng, vợ Lục Lão Nhị hoàn toàn khóc ra tiếng, "Quốc Phú, anh, cuối cùng anh cũng đến rồi! Vừa rồi làm em sợ muốn chết!"

Bởi vì chùm sáng này, bầu không khí ngưng trệ trong phòng cũng theo đó mà buông lỏng.

Bà cụ Lục trầm giọng nói với đứa con thứ hai: "Bớt nghe vợ con nói lung tung đi, không có việc gì."

Chỉ là lời còn chưa nói hết, Lục Đào đột nhiên ba ba ba đập tay nhỏ, "Cha thật là lợi hại!"

Đại khái là cảm thấy cha đang chơi với mình, cô bé một chút cũng không có sợ hãi, ngược lại thấy vô cùng hưng phấn.

"Cha lại làm thêm lần nữa đi! Cha lại làm thêm lần nữa đi!"

Bầu không khí trong phòng vừa có chút hòa hoãn, trong nháy mắt trở nên căng thẳng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Ngay cả âm thanh hệ thống trước đó một mực ở bên tai Lục Đào líu lo không ngừng cũng biến mất.

Cô bé hơi nghi hoặc một chút, "Cha làm sao không chơi nữa?"

Bà cụ Lục thực sự bị cô bé chọc đến nổi giận, đưa tay lại muốn vặn cô bé, "Hôm nay không đánh mày mày liền khó chịu đúng không?"

Vợ Lục Lão Nhị vừa thấy đã luống cuống, vội kêu mẹ, điên cuồng nháy mắt về phía đỉnh đầu.

"Thế nào? Đến cháu gái mà tôi cũng không được dạy dỗ nữa hả? Đừng nói Quốc Bình không có mặt, cho dù Quốc Bình có mặt cũng không dám nói nửa chữ không."

Ngoài miệng nói như vậy nhưng tay bà cụ Lục làm thế nào cũng không rơi xuống nổi, tức giận thu tay lại, "Chờ người đi tao lại dạy dỗ mày."

Vợ Lục Lão Nhị nhẹ nhàng thở ra, một giây cũng không muốn ở trong phòng này nữa, "Mẹ, con, con có chút khó thở, đi ra ngoài trước."



Cô ta nói xong, cũng mặc kệ bà cụ Lục có đồng ý hay không, túm ông chồng bên cạnh mình liền chạy ra ngoài.

Lục Quốc Phú vừa đi, trong phòng một lần nữa lâm vào bóng đen.

Mấy chàng trai nhìn thấy thời cơ, cũng nhao nhao chào tạm biệt, "Chúng tôi cũng đi về trước, thím Lục ngày mai cần người thì cứ gọi chúng tôi."

Tôn đại phu trước khi đi còn cố ý dặn dò một câu sớm đưa đi bệnh viện.

Không bao lâu sau, trong phòng chỉ còn lại hai bà cháu nhà họ Lục mắt lớn trừng mắt nhỏ, còn có Trần Phương Tú nằm trên giường.

Tiểu Lục Đào có chút sợ bà nội, vô thức nhìn về hướng bóng đèn.

Bà cụ Lục bỗng dưng căng da đầu, cũng không đoái hoài tới trừng trị cô bé, xoay người rời đi.

Lúc bà cụ Lục đi ra, người vây quanh bên ngoài đã tản đi, chỉ còn vài câu nghị luận xa xa bay tới.

"Vừa rồi đến cùng là thế nào? Sao tôi nghe được vợ Quốc Phú nói cái gì mà anh cả trở về hả?"

"Xuỵt —— chuyện này cũng không thể nói lung tung, cẩn thận có người báo cáo cô phong kiến mê tín."

"Tôi lại không nói cho người khác, có cái gì không thể nói? Đến cùng phải Quốc Bình anh ta. . ."

Một trận gió thổi tan toàn bộ câu nói kế tiếp.

Bà cụ Lục vô thức khép chặt quần áo trên người, mau chóng tăng tốc bước chân, trở về phòng mình.

Sáng ngày thứ hai, vợ Lục Lão Nhị Lý Xuân Lan mang theo hai quầng thâm mắt vừa ra cửa phòng, liền bị mẹ chồng chửi xa xả vào đầu, "Mẹ chồng đã dậy, nàng dâu còn ở trên giường ngủ nướng. Cũng không biết đời tôi tạo phải cái nghiệt gì mà cưới phải hai cái sao chổi hại nhà như mấy người. . ."