Chương 47: Tranh Đấu 1

Nghĩ đến Tiểu Lục Đào không biết chữ, hệ thống 250 tốn một chút thời gian giải thích nội dung nhiệm vụ cho cô bé.

Vì muốn kí©h thí©ɧ cô bé tích cực làm nhiệm vụ, nó còn tự ép khô mình, cho cô bé nhìn xem mấy loại khen thưởng của nhiệm vụ.

Loại thứ nhất là khen thưởng cơ bản, gà rừng thân hình gầy gò với lông đuôi thật dài.

Loại thứ hai là khen thưởng phiên bản nâng cấp, thỏ rừng mũm mĩm có bộ lông màu xám.

Loại thứ ba...

Trên bảng trước mắt Tiểu Lục Đào, đột nhiên xuất hiện một con heo nhỏ màu hồng phấn: “Mình là heo nhỏ Peppa, hừ. Đây là George, em trai của mình, hừ hừ…”

Cô bé trợn tròn mắt một chút, nhưng mà hình ảnh chỉ chợt lóe rồi biến mất, sau đó biến thành một cái đầu lợn rừng có cặp răng nanh sáng bóng như tuyết.

[Ui, năng lượng không đủ, thả nhầm rồi. Được rồi, không có vấn đề gì nữa, đây chính là loại khen thưởng cuối cùng cho con. Chỉ cần con trong nhiệm vụ lần này, giúp mẹ con đoạt lại đồ vật giá trị 1000 đồng trở lên, cha sẽ cho con một con heo rừng nhỏ.]

“Con có thể không lấy cái đó được không?” Mặt Tiểu Lục Đào ghét bỏ: “Đào Đào muốn cái vừa rồi cơ.”

[Hả? Con nói thỏ hoang sao? Thịt thỏ không nhiều bằng thịt heo rừng đâu.]

“Không phải không phải, là hừ hừ, hừ hừ.”

Cô bé bắt chước âm thanh của heo Peppa hừ một tiếng, hệ thống 250 lại vô tình nói:



[Con cướp được 1000 đồng trước rồi nói sau.]

Tiểu Lục Đào không còn cách nào khác, chỉ có thể quệt mồm, lộc cộc chạy tới chỗ anh trai nói tạm biệt: “Anh ơi, anh ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, Đào Đào cùng cha đi đánh người xấu. Đào Đào muốn cướp đồ vật, lấy con thỏ, lấy hừ hừ!”

“Thế nhưng mà, không phải mẹ không cho em chạy loạn sao?” Khuôn mặt Lục Huy xoắn xuýt.

Tiểu Lục Đào cây ngay không sợ chết đứng: “Cha bảo em thế đấy.” Hùng hổ nói xong, phảng phất như thổ phỉ xuống núi, lao thẳng về phía nhà chính.

Khi Đào thổ phỉ tiến vào chiến trường quân địch, song phương đang giương cung bạt kiếm giao đấu với nhau, chiến sự hết sức căng thẳng.

Bởi vì một câu nói của bà cụ Lục: “Tôi lúc đầu sao lại mắt mù như vậy, cưới cái sao chổi như cô vào cửa? Tôi thấy Quốc Bình xảy ra chuyện cũng chính là do cô khắc!”

Giai đoạn hao phí nước bọt trước cuộc chiến của hai bên đã xong, chuẩn bị tùy thời giao chiến.

Tính tình cậu hai nhà họ Trần Trần Bảo Dân là hung bạo nhất, một tay đẩy cậu tư nhà họ Lý đang ngăn ở trước mặt: “Mày tránh ra, tao cũng phải hỏi bà ta một chút, có mặt mũi gì mà nói Tú Nhi nhà chúng tao là sao chổi? Tao thấy bà ta mới là sao chổi, khắc chết con trai bây giờ lại muốn khắc chết con dâu...”

Cậu hai nhà họ Lý thấy em trai ăn thiệt thòi, vươn tay nắm chặt cổ áo của Trần Bảo Dân: “Mày đẩy ai đấy?”

Lục Quốc Phú nhìn mấy người chú bác nhà mình, dựa vào số lượng người hay khí thế đều chiếm ưu thế, cũng muốn góp chút sức.

Anh ta chọn Trần Bảo Dân đang bị cậu hai Lý nắm chặt, chuẩn bị xuống tay: “Tao trước kia nhường nhịn mày, mà mày còn lên mặt với tao đúng không? Con mẹ nó chứ hôm nay không đánh chết mày, tên tao không phải là Lục Quốc Phú!”



Nắm đấm vừa giơ lên, Lý Xuân Lan đang núp ở phía sau đột nhiên kêu to một tiếng: “Đào Đào! Đào Đào tới kìa!”

Lục Quốc Phú dừng lại hành động, khí thế đang dâng cao nhanh chóng tiêu tán hơn phân nửa: “Ở… ở đâu?”

Lý Xuân Lan nuốt một ngụm nước miếng, lặng lẽ chỉ ra bên ngoài: “Hình như đi, đi vào phòng của chúng ta.”

Khí thế còn lại một nửa của Lục Quốc Phú cũng bắt đầu lung lay sắp đổ, nắm đấm giơ cao thu cũng không được mà đấm cũng không xong.

Nhìn bộ dáng em rể do dự như vậy, cậu hai Lý bực tức: “Chú rốt cuộc có ra tay hay không?”

“Em, em...” Lục Quốc Phú đang muốn mở miệng biện giải hai câu, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân lộc cộc.

Anh ta thu hồi nắm đấm: “Chuyện này, có chuyện gì thì từ từ bàn, đều là người nhà, đỏ mặt tía tai làm gì?”

Cậu hai Lý: ...

Thật ra Đào thổ phỉ người ta căn bản không có ý định đi vào.

Cô bé đã phát hiện ra mấy cái súng gỗ của anh trai ở trong phòng chú hai thím hai.

Nhân lúc không ai chú ý, thổ phỉ nhỏ đeo lên đôi vai nhỏ quai xách của thanh súng gỗ dài nhất, ôm lấy tay cầm còn thừa mà chạy đi.

Âm thanh của hệ thống 250 thở hổn hển vang lên bên tai cô bé: [Cha kêu con đoạt tài sản, con lại đoạt cho cha cái này? Mấy cái súng gỗ có thể đáng bao nhiêu tiền?]