Chương 50: Thanh Toán 1

Lời nói của bà cụ Lục đã có thể xem là giận dữ.

Nếu eo bà ta không bị vẹo, không chừng có thể trực tiếp tự mình ra tay.

Trần Bảo Khoa nghe vậy lại cười ra tiếng: “Chẳng phải chỉ là đổi cái khóa với cái chuông xe sao? Đơn giản thôi.”

Anh ấy nói xong, không biết từ nơi nào lấy ra cái tua vít, vài tiếng ken két, đã tháo xuống khóa và chuông xe: “Còn có chỗ nào là của nhà các người đổi không, bà nói đi, tôi sẽ tháo xuống từng cái, chúng tôi tuyệt đối không chiếm hời của bà đâu.”

Bà cụ Lục nghe nói vậy, kém chút thở không ra hơi, cái mạng già cũng muốn đi.

Không có xe đạp, bà ta lấy chuông với khóa xe làm gì? Trang trí cho đẹp sao?

Sắc mặt bà cụ Lục cực kỳ khó coi, Trần Bảo Khoa giống như không nhìn thấy, cười nói: “Nếu không còn gì nữa, tôi lấy chiếc xe này nhé.”

Nói xong, tay trái anh ấy ôm đồng hồ, tay phải nhấc lên, dễ dàng đem xe đạp vác đi.

Bà cụ Lục nhìn theo bóng lưng cao lớn cường tráng của anh ấy, thật muốn xông lên cào nát mặt của anh.

Nhưng nhìn thấy Đào thổ phỉ chân ngắn bước nhỏ hí ha hí hửng đi bên cạnh, lại phải chịu đựng, nhịn muốn nội thương.

Lúc này, Lục Quốc Phú cũng từ cổng thò đầu ra: “Mẹ, xe, xe bọn họ cũng lấy đi sao?”

Bà cụ Lục trầm mặt không nói chuyện.



Lục Quốc Phú vỗ đùi, đau đến muốn khóc: “Giời ơi, tại sao cái gì cũng để bọn họ lấy đi? Xe của con…”

Anh ta vừa dứt lời, từ đầu tường bên kia hiện ra khuôn mặt của bà cụ Vương: “Ui, nhà các người có chuyện gì sao? Thật là náo nhiệt.”

“Liên quan gì đến bà!”

Bà cụ Lục lập tức nhịn đau thẳng eo, đáp trả một câu, lôi kéo Lục Quốc Phú trở về phòng.

Nhưng trong nhà mấy cái đồ vật có giá trị đa số đều bị lấy đi rồi, căn bản là không còn lại mấy thứ đáng tiền, còn tranh cái gì.

Anh em họ Lý là đến giúp đỡ, nhưng gặp một nhà em rể sợ thành như vậy, cũng quăng gánh không làm.

“Thôi bỏ đi, các người thích thế nào thì làm thế đó, mấy thứ này cũng không phải của nhà họ Lý chúng tôi, chúng tôi ra sức làm gì chứ?”

“Chỉ là, chuyện này tiêu tốn hơn nửa ngày, còn không biết bị khấu trừ bao nhiêu công điểm.”

“Đi đi, trở về làm việc, thật mẹ nó một chuyến đi không.”

Bốn anh em họ Lý hùng hổ đi về, còn lại bà cụ Lục cùng con trai con dâu đối mặt với người nhà họ Trần, dáng vẻ kiêu căng lập tức biến mất.

Lý Xuân Lan cảm nhận bầu không khí không đúng, lập tức che bụng: “Con, bụng con khó chịu quá, muốn đi về phòng nằm một lát trước. Mẹ, mẹ và Quốc Phú nói chuyện với bọn họ đi, con không có ý kiến, đều nghe mọi người.”

Lục Quốc Phú lập tức tỏ vẻ anh ta muốn đỡ con dâu mang thai, cũng phải đi: “Mẹ, tự mẹ bàn đi.”



“Đồ vật đều không có để chia, còn có cái gì mà bàn?” Bà cụ Lục tức giận tới mức trừng mắt.

“Ai nói không có đồ vật để chia?” Trần Phương Tú đột nhiên nói: “Năm trăm đồng tiền xây nhà, các người còn chưa có trả lại đâu.”

“Không có, không có tiền.” Bà cụ Lục cắn răng: “Tiền thì không có chỉ có mạng già này, có giỏi thì các người gϊếŧ tôi đi.”

Trần Bảo Khoa vừa mới sắp xếp đồ vật trở về đây, vừa nghe nói không có tiền, lập tức ôm cháu gái sau lưng ra, cười to nói: “Đào Đào, bà nội cháu nói bà ấy không có tiền. Cháu đi hỏi bà ấy một chút, có phải là thật hay không?”

“Được ạ”. Tiểu Lục Đào đáp giòn tan, lộc cộc chạy tới trước mặt Bà cụ Lục, ngẩng khuôn mặt nhỏ ra vẻ nghiêm túc: “Bà nội, có cái gì bà còn chưa trả cho nhà cháu không? Bà nhanh chóng trả đi, cháu sẽ không bảo cha đánh bà đâu.”

“Mày!” Mặt bà cụ Lục lúc ấy tái đi.

Nhưng mà sợ hãi thì sợ hãi, bà ta lần này cắn chết không nhả, nói mình không có tiền.

Tiểu Lục Đào hỏi nửa ngày cũng không hỏi được, cắn ngón tay nhỏ, khuôn mặt xoắn xuýt: “Thật không có sao? Không thể nào?”

Cha nói, cái xe đạp vừa rồi bị hư hại nhiều nên chỉ có thể tính là 150 đồng tiền.

Mình hiện tại mới cướp về hơn ba trăm, cách hừ hừ còn phải thật xa thật xa, rốt cuộc phải làm sao bây đây ta?

Cố bé trầm tư suy nghĩ, cũng không nghĩ ra được ý kiến hay, đến lông mày nhỏ thanh tú cũng muốn xoắn vào nhau.

Lúc này, Trần Quảng Phát từ đầu đến giờ luôn giữ im lặng lại cười, từ trong túi quần lấy ra một cuộn thuốc lá sợi đốt: “Không muốn đưa tiền cũng được. Căn nhà này Tú Nhi đã không muốn ở, cũng không mang đi được, vậy dứt khoát phá đi.”