Chương 7: Anh Trai 1

[Người ta làm hệ thống đều được ký chủ cung phụng như tổ tông, cha xui xẻo trúng đứa trẻ trâu như con. Còn phải dỗ con, còn phải giúp con tra tư liệu, nếu con còn không làm nhiệm vụ cho tốt, vậy thật có lỗi với cha đã khổ cực nuôi con lớn…]

Người cha già lải nhải như bác gái lớn tuổi bên tai.

Lục Đào nghe đến mức lỗ tai cũng sắp mọc kén: “Cha, hệ thống là…”

[Đừng hỏi, hỏi cha cũng không biết.]

Một câu cha cũng không biết, thành công lừa gạt Tiểu Lục Đào.

“Cha, có phải cha cũng giống Đào Đào, chưa từng đi nhà trẻ hay không?”

Thời đại này, đi nhà trẻ năm đồng tiền một tháng, ngoại trừ số ít con cái của gia đình vợ chồng công nhân viên, thì không ai đi nổi.

Trần Phương Tú có người bạn tốt gả vào trong huyện.

Lục Đào nghe thấy từ ngữ mới mẻ này từ trong miệng con trai người ta, thì cảm thấy người có thể đi nhà trẻ đều rất lợi hại.

Lục Đào vừa nói ra lời này, bên tai cô lập tức vang lên âm thanh xen lẫn tiếng dòng điện rè rè: [Đi nhà trẻ? Buồn cười! Cha thông minh như vậy, còn phải đi nhà trẻ sao? Thu lại biểu cảm đồng tình của con đi!]

Nhưng mà, nó vẫn bại lộ sự thật mình cũng là đứa trẻ thất học.

Tiểu Lục Đào vô cùng phối hợp mà vừa nghe vừa gật đầu, nhưng trong ánh mắt rõ ràng viết: Cha không cần mạnh miệng, Đào Đào hiểu mà.

Hệ thống 250 suýt chút nữa nôn một búng máu ra.



[Cha có bệnh mới nói những lời này với con. Ít nói nhảm thôi, nhanh chóng bắt đầu ấn mát xa theo lời cha nói.]

“Dạ.”

Tiểu Lục Đào vểnh mông bò lên trên giường đất, cắn ngón tay nhỏ ngồi xổm bên người mẹ Trần Phương Tú: “Cha, bắt đầu ấn từ chỗ nào?”

[Đầu tiên là huyệt Lao Cung, chính là lòng bàn tay, lòng bàn tay không cần cha dạy cho con chứ?]

“Cái này Đào Đào biết!” Lục Đào vội vàng nâng tay nhỏ, lòng bàn tay hướng về phía trước.

[Đúng, huyệt Lao Cung ở giữa lòng bàn tay, Đào Đào dùng sức ấn.]

“Dạ.” Cô bé gật đầu, dùng sức ấn xuống lòng bàn tay mình.

[Cha kêu con ấn mẹ con! Con ấn con để làm gì?]

Lúc Đào chu mỏ, vội kéo tay Trần Phương Tú, nghiêm túc ấn lên.

Lần này hệ thống 250 không nói gì nữa.

Cô bé hây da hây da ấn vô cùng mạnh: “Cha, tiếp theo chúng ta ấn nơi nào?”

[Để cha xem… Sau huyệt Lao Cung, là huyệt Hợp Cốc, chính là hổ khẩu…]

“Con biết con hổ!”

Lại nghe thấy một từ quen thuộc, Tiểu Lục Đào vô cùng hưng phấn. Nhưng sau khi hưng phấn, vẻ mặt cô lại nghi hoặc: “Nhưng mà, mẹ tuổi trâu, không phải tuổi hổ.”



[Chuyện này có liên quan gì đến tuổi của mẹ con! Được rồi, cha trực tiếp chiếu ra cho con, con ấn theo đó đi.]

Có hệ thống giúp đỡ, cuối cùng Tiểu Lục Đào cũng không cần tự mình học tìm huyệt nữa, dựa theo điểm đỏ mà hệ thống 250 chiếu trên người mẹ nghiêm túc dùng sức ấn là được.

Ấn xong một cánh tay, cô bé vẫy vẫy tay nhỏ đỏ bừng, đang chuẩn bị vòng đến bên kia, cửa sổ bị ai ném đá vào kêu rầm.

Cô bé hoảng sợ, không đứng vững, ngã mạnh cái mông ngồi xổm xuống.

Ngoài cửa sổ lập tức truyền đến tiếng cười to: “Ha ha ha, té ngã đi đồ đầu đất!” Giọng nói vô cùng quen thuộc.

Lục Đào quay đầu, quả nhiên nhìn thấy anh họ Lục Cường tám tuổi của nhà chú hai đang ghé vào bên cửa sổ, làm mặt quỷ với cô.

Cô ngẩng đầu: “Ai, ai là đồ đầu đất.”

“Ai tiếp lời chính là đồ đầu đất! Uây, đồ đầu đất, mẹ mày còn chưa tỉnh à?”

Lục Đào nghiêng đầu nhìn Trần Phương Tú hai mắt nhắm nghiền, không nói chuyện.

Lục Cường lập tức đắc ý: “Vậy buổi sáng mày cũng không ăn cơm đúng không? Tao nói mày nghe, hôm nay bà nội sẽ vào trong huyện, bà đã đồng ý mua cho tao quả chuối tiêu. Hâm mộ sao? Hâm mộ cũng không có phần của mày.”

Quả chuối tiêu là một loại bánh quy, hình dài mảnh, bên ngoài giống quả chuối nên được gọi như vậy.

Không chỉ cần phiếu gạo, nửa cân còn hơn năm hào, có thể nói là một loại hàng xa xỉ.

Cũng chính vì Lục Cường là cháu trai lớn mà bà cụ Lục âu yếm, mấy năm trước bà cụ Lục lại tích cóp được chút tiền, người bình thường căn bản không nỡ mua.