Chương 2: Bốn Đứa Trẻ!

nhóm dịch: bánh bao

Tô Anh chỉ cố Xán Xán, “Xán Xán họ Cố, hai người họ Hàn, cả hai không có khả năng là chị em, bạn nhỏ phải thành thật, nếu như em không có mẹ, thì để cha em tìm mẹ cho em đi.”

Hàn Hâm Tinh bĩu môi, “Cha mẹ là liệt sĩ, cả hai đều hy sinh rồi, từ nhỏ em chưa từng gặp nữa.”

Tô Anh trong lòng hơi chua xót, xoa xoa đầu cô bé, “Vậy được rồi, chờ người nhà em đến đón em, thì chị sẽ làm mẹ em.”

Trong hai giờ, cô đã học được rất nhiều thứ từ bốn đứa con của mình.

Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh là anh em, có một chú hai tên là Hàn Cảnh Viễn, hai đứa nhỏ từ thành phố Kinh bị lừa bán tới đây, lúc này trong nhà có lẽ sắp phát điên rồi.

Nguyên chủ mang theo em trai Cố Tri Nam và con gái Cố Xán Xán, đến tìm người chồng vừa mới về nước, ở bến tàu phát bệnh tim, bọn buôn người làm bộ nhiệt tình đưa đến bệnh viện, giữa đường bắt cóc người lớn con nhỏ.

Trước khi Tô Anh bị chôn, bốn đứa trẻ muốn tự cứu mình, nhưng không thành công.

Nhưng một ngày ở bên nhau, cũng để cho bốn đứa trẻ có một tình bạn sâu sắc.

Nếu không phải trận động đất bất ngờ này, cùng với Tô Anh xuyên qua, thì bốn đứa trẻ này đã bị bọn buôn người bắt đi.

Tô Anh ở trong rừng bắt một con gà rừng, bây giờ cũng nướng xong rồi, hai đùi gà chia cho Tinh Tinh và Xán Xán, hai cánh gà cho hai cậu bé.

Cô tự mình xé một miếng ức gà cắn ăn, thịt gà tươi ngon ngọt mọng nước, hương vị này, tư vị này so với động vật dị thế biến dị ngon hơn nhiều.



Bốn đứa trẻ tập trung ăn uống đến mức đầu còn không nhấc lên, thứ nhất là đói bụng, thứ hai trình độ nướng gà của cô cũng được.

Thời đại này vật tư tương đối thiếu thốn, mấy đứa nhỏ đều nói ăn thịt thật hạnh phúc.

Ăn no nghỉ ngơi một hồi, đang định dẫn bốn đứa nhỏ xuống núi, thì đυ.ng phải năm sáu chiến sĩ mặc quân phục lục quân.

Trên đảo xảy ra động đất, bộ đội phản ứng nhanh, lập tức bố trí quân nhân tìm kiếm người dân.

Tô Anh hoàn toàn xa lạ đối với quân phục của thế giới này, theo bản năng bảo vệ bốn đứa nhỏ ở phía sau.

Hàn Kinh Thần vui vẻ không thôi, nói với Tô Anh: “Dì Tô, bọn họ mặc quân phục giống chú hai cháu, là các chú quân giải phóng đến cứu chúng ta.”

Ngoài đời cũng có bộ đội chính quy, Tô Anh đối với quân nhân có lòng kính trọng.

Người quân nhân dẫn đầu quan sát tình hình xung quanh, trên mặt đất có hai người đàn ông trưởng thành hôn mê, bên cạnh đống lửa có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mang theo bốn đứa con, còn có gà rừng nướng chưa ăn xong,

Anh ta chào Tô Anh một cái, “Đồng chí, chúng tôi là bộ đội đóng quân ở Nam Đảo, xin hỏi xảy ra chuyện gì thế?”

......

Tại nơi đóng quân Nam Đảo, Quý Bình Lương vừa từ tiền tuyến cứu trợ trở về nhà gia đình, hỏi vợ Tô Anh và mấy đứa bé đi đâu.