Chương 35: Mua Đồ Cả Nhà

nhóm dịch: bánh bao

Cô nói: “Chú hai cháu vốn muốn mua cho thím ba món luôn, thím cảm thấy tiền này không bằng mỗi người chúng ta chọn một món đồ yêu thích, như vậy tất cả mọi người đều vui vẻ, mấy đứa thấy thế nào?”

“Tốt là tốt, nhưng như vậy sẽ bị thiệt.”

Hàn Kinh Thần gãi gãi đầu, “Thím thật sự không giống thím Hai trước kia.”

“Được rồi, thím không cảm thấy chịu thiệt, bản thân thím cũng phải chọn một món.”

......

Đến xã cung ứng và tiêu thụ, những thứ cần dùng từ nồi niêu, chảo, đến dầu muối tương dấm đều phải mua, nhưng dầu ăn có hạn, lượng dầu mà dùng hết thì tháng này sẽ không còn dầu.

Nếu như dựa theo phương thức nấu ăn của Tô Anh, chút dầu này chỉ trong vài ngày sẽ dùng hết.

Không có dầu và gia vị, hương vị của thức ăn sẽ giảm đi rất nhiều, cô lặng lẽ kiểm kê đồ dự trữ trong không gian, không thiếu dầu ngoài thế giới, trong không gian của cô còn có hơn ba mươi thùng dầu thực vật và hơn hai mươi thùng dầu động vật.

Dầu động vật là do tiểu đội bọn họ luyện biến dị thú, thịt biến dị thú quá cứng, nhưng dầu rất thơm, ăn vào có thể tăng cường thể chất.

Hơn nữa thời gian không gian là tĩnh, để bao lâu cũng sẽ không hỏng.



Vật tư trong không gian, vừa lúc có thể thừa dịp Hàn Cảnh Viễn vắng mặt, mà vụиɠ ŧяộʍ lấy ra dùng.

Mua xong đồ dùng hàng ngày, Tô Anh chọn cho mình một chiếc đồng hồ, tiện xem thời gian, quà tặng của bốn đứa trẻ còn chưa mua, Tô Anh bảo bọn họ nhanh chóng chọn.

Hàn Kinh Thần chọn một đôi giày thể thao yêu thích, cuối cùng cũng không tiếp tục bày ra vẻ mặt bí xị kia nữa.

Nhìn thấy đứa bé vui mừng như vậy, Tô Anh lặng lẽ hỏi Hàn Cảnh Viễn, “Điều kiện trong nhà cậu không kém đi, mới mua một đôi giày mà sao nhóc con cứ vui như ăn tết thế kia.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Nhà chúng tôi không nuông chiều con trai, sau khi anh trai chị dâu qua đời, tôi quanh năm ở trong quân đội, người vợ cũ đã thỏa thuận kết hôn trước đó của tôi, tuy rằng không bỏ đói hai đứa nhỏ, nhưng đối xử với hai bé con không tốt lắm, chỉ dừng lại ở mức ăn no mặc ấm, giày thể thao đắt tiền như vậy, tôi nhớ vẫn là năm trước, tôi từ bộ đội trở về mua cho nhóc con một đôi.”

Trẻ em phát triển nhanh chóng, giày năm trước không thể mang lại năm ngoái.

Tô Anh nghe xong đều có chút thổn thức, Hàn Kinh Thần nhìn như hơi ngang bướng, chứ thật ra rất ngoan ngoãn.

Cô nói: “Vậy anh yên tâm, sau này tôi sẽ đối xử bình đẳng với mấy đứa nhỏ, không chiều cũng tuyệt đối sẽ không thiên vị ngược đãi.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Tôi tin tưởng cô, dù sao tôi cũng không lo lắng, tôi thấy Kinh Thần có chút phản nghịch, sợ không tiện quản giáo.”

Anh đang nói thật, lúc trước mỗi lần từ bộ đội thăm người thân trở về, Hàn Kinh Thần luôn oán giận với anh, người vợ trước kia không muốn tùy quân, anh lại không thể thường xuyên làm bạn với đứa nhỏ, đối với việc giáo dục đứa nhỏ cũng rất đau đầu.