Chương 45: Vậy Phối Hợp Một Phen

nhóm dịch: bánh bao

Hàn Cảnh Viễn trong lòng có lời xin lỗi, “Chính ủy ngài nói đi.”

“Chị dâu cậu trưa nay nhìn thấy Kinh Thần một mình đi căn tin ăn cơm.”

“Chỉ có vậy thôi sao?”

Hàn Cảnh Viễn bật cười, thế là nói cho chú ta nghe chuyện đêm qua Hàn Kinh Thần làm mình làm mẩy.

Nhà Quý Bình Lương cũng có con trai, thời kỳ phản nghịch của đám trẻ dữ dội cỡ nào, chú ta tức giận nói: “Tiểu tử thúi, đói mấy bữa là được rồi.”

Dù sao chú ta cũng chỉ là người truyền lời, có điều còn có một chuyện, vợ không dặn dò thì chú ta cũng phải nhắc nhở Hàn Cảnh Viễn.

“Vợ cũ của cậu đến Nam Đảo rồi, ở trước cửa xã cung ứng và tiêu thụ nói chuyện với Tô Anh một hồi, sau đó còn đi tìm chị dâu cậu, nói muốn gặp cậu, có việc thương nghị, chị dâu cậu bảo tôi nhắc nhở, vợ cũ của cậu đang ở nhà khách, nếu cậu đi gặp thì đừng để Tô Anh biết.”

Hàn Cảnh Viễn tức giận, “Không gặp.

Hàn gia cùng Đoàn gia không liên quan gì nữa.

Quý Bình Lương đoán chừng Hàn Cảnh Viễn cũng sẽ không đi gặp, dù sao Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh là bởi vì vợ cũ Hàn Cảnh Viễn, mới bị bọn buôn người bắt cóc.

Chú ta nói: “Nhưng chuyện vợ cũ của cậu tìm cậu, mấy cái miệng trong viện người nhà đều nhìn thấy, nhất định đã lan truyền ầm ĩ rồi, cậu định giải thích với Tô Anh không?”

Quý Bình Lương trong lòng nghĩ, người phụ nữ nào không ghen chứ, huống chi vừa mới kết hôn, vợ cũ của chồng đã tìm tới cửa thị uy, cái ghế lạnh ở nhà kia, Hàn Cảnh Viễn không tránh khỏi phải ngủ vài ngày.

Hàn Cảnh Viễn nhìn đồng hồ, nói: “Tân binh bên kia đã gần hoạt động xong rồi, tôi về trước, ngày mai tiếp tục nghỉ kết hôn.”



Một người ba ngày nghỉ cưới, hôn lễ tập thể tính một ngày, hôm nay anh đến tăng ca, ngày mai vẫn còn một ngày.

Quý Bình Lương nói: “Được thì được, nhưng về trễ như vậy, cậu chắc chắn bị nhốt ở ngoài cửa, không bằng sáng mai hẵng về.”

Hàn Cảnh Viễn suy nghĩ một chút, đêm dài lắm mộng, “Vẫn nên về ngay lúc này thôi.”

Ban đêm có chút động tĩnh Tô Anh liền tỉnh, là Hàn Cảnh Viễn trở về.

Đêm nay lại mất điện, cô bật đèn pin mở cửa viện cho Hàn Cảnh Viễn, nửa đêm rồi còn về, xem ra cũng đang nhớ thương chuyện vợ chồng.

Nhưng cô rất buồn ngủ, có thể không có tâm trạng để ý đến anh.

Nhưng nghe nói đàn ông rất cố chấp với loại chuyện này, nếu Hàn Cảnh Viễn kiên trì giày vò, cô từ chối có thể làm tổn thương lòng tự trọng của anh hay không?

Chờ một chút, người đàn ông này còn có thể là tính dục lãnh đạm, nói không chừng lo lắng của cô là dư thừa.

Tô Anh vô cùng rối rắm.

Hàn Cảnh Viễn khóa trái cửa viện lại, nói: “Nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô cũng không mở ra được, cứ mặc kệ tôi mau ngủ đi.”

“Thật không cần chờ anh sao?”

Trong đêm tối, giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn, “Tôi tắm rửa liền đi ngủ, không cần chờ tôi.”

Tô Anh thầm nghĩ anh còn rất săn sóc, vậy được rồi, nếu như anh không phải bị lãnh đạm, sau này có nhu cầu, cô liền phối hợp một chút.