Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Hôn Nhân Chớp Nhoáng Thật Ngọt Ngào

Chương 48

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô giải thích một chút vì sao bọn họ lên núi cả một buổi chiều mà thu hoạch chỉ có một chút như vậy, miễn cho mọi người trong nông trường nghi ngờ.

Mã Phi Lan xua tay: “Tôi không có ý này.”

“Này.” Cô ấy ghé sát, hạ thấp giọng rồi nói,

“Năm nay mùa màng không tốt, hôm nay cha tôi dẫn người lên núi, muốn tìm một ít thịt thú rừng, nếu may mắn gặp một con lợn rừng thì có thể làm ít thịt khô, nhưng không nghĩ tới, bọn họ ở trên núi loay hoay một buổi chiều, chỉ nhặt được chút trứng của gà rừng, mấy con động vật như là đã bị người nào đó bắt hết, biến mất sạch sẽ không có con nào.”

“Thật là kỳ quái, trước kia có những người không dám lên núi, năm nay mãi mới quyết tâm… nhưng lên núi rồi mà kết quả là không có một thứ gì, ôi trời, cuộc sống này đúng là khổ càng thêm khổ.”

Lần đầu tiên Giang Vãn nhìn thấy Mã Phi Lan lộ ra bộ dáng mặt ủ mày ê như vậy, trong nhất thời cô hơi chột dạ, bởi vì cô càng nghe thì càng cảm thấy bản thân mình có vấn đề.

Bởi vì cô nghĩ tới, trước kia mấy con chó người ta nuôi trong ngõ nhỏ gần nhà nhìn thấy cô từ xa đã cúi đầu cụp đuôi bỏ chạy hết.

Mã Phi Lan oán giận một chút, lúc đi thì nhắc nhở bọn họ: “Quên đi, mùa đông năm nay chỉ sợ không sống tốt được, mọi người cũng chú ý một chút.”

Giang Vãn hiểu rõ: “Được rồi.”

Chờ đến lúc chỉ còn lại có hai vợ chồng bọn họ, Giang Vãn nhiều ít cũng cảm thấy không được tự nhiên: “Cái đó…”

Cô dừng một lúc, hơi cảm thấy không được tự nhiên gọi anh: “Anh Trình, anh, anh, mấy lần trước khi lên núi, hình như… hình như đều bắt được con mồi phải không?”

Cô nghĩ nếu anh có thể bắt được thì chuyện trên núi không có con mồi sẽ không liên quan đến cô phải không?

Trình Nghiêu: “Ừ, ở gần nông trường thực sự không có con mồi, lần nào anh cũng phải vào sâu sơn một chút, nhưng mà không có nhiều lắm.”

Đây cũng là lý do vì sao mỗi lần anh chỉ xách một hai con gà rừng, thỏ hoang về thôi, nếu không, với bản lĩnh của anh thì không tới nỗi bắt được ít như thế.



Giang Vãn giật giật khóe miệng, cô cố gắng nở một nụ cười trừ nhưng không thành công.

Chẳng lẽ thật sự là cô đã đuổi hết dã thú đi?

Cho nên không có thịt thú rừng để ăn?

Trong lòng cô cảm thấy khóc không được mà cười cũng chẳng xong.

Qua một lúc lâu, cô buồn bực mà nói một câu: “Về sau, ngoại trừ hái nấm và hạt dẻ, em sẽ không vào núi.”

Trình Nghiêu đương nhiên nghe thấy được, nhưng giờ phút này anh coi như không nghe thấy.

Vốn dĩ anh cũng không muốn cho cô thường xuyên vào núi, trong núi nhiều nguy hiểm.

Tuy rằng bây giờ anh hoài nghi những con rắn bọ hay mãnh thú đều muốn tránh xa cô, nhưng anh vẫn không muốn cô thường xuyên vào núi, thực sự trong núi rất nhiều nguy hiểm, nguy hiểm này không chỉ đến từ dã thú.

Khi hai người về đến nhà thì trời cũng đã tối.

Trình Nghiêu: “Em dọn dẹp phòng một chút, anh đi nấu cơm.”

Hôm nay hai người mới vừa chuyển đồ đến, chưa kịp dọn dẹp thì đã phải đi lên núi, nhưng buổi tối còn phải ngủ, Giang Vãn bỏ cái sọt ra, cô đi vào phòng trong trải giường chiếu.

Quả nhiên, Trình Nghiêu dựa theo yêu cầu của Giang Vãn, ở trong phòng xây một cái giường đất, là loại giường bình thường, trước đó cô đã tới nơi này quét dọn qua, cho nên dù là giường hay là trên mặt đất thì đều sạch sẽ.

Chỉ cần đem đệm, chăn cùng với quần áo hằng ngày dùng dọn dẹp gọn gàng lại là được.

Cô mở tấm ga trải giường mà Trình Nghiêu chuyển đến, lúc chuẩn bị trải lên giường thì dừng lại.



Cái giường này rất rộng cho nên tại sao bọn họ lại sử dụng một cái chăn nhỏ như vậy để ngủ?

Cô lập tức tìm kiếm trong bảo khố, lấy ra bông vải đã lấy được từ lâu của nhà kho mà cô thuê để trải lên giường.

Cô lại lấy ra một bộ chăn đệm vải xanh nữa, cô nhớ rõ mẹ đã nói rằng, đây đều là chăn đắp cho cô khi cô còn nhỏ.

Cuộc sống khi đó thật sự khó khăn, nhưng gia đình cô lại làm ăn lớn, cho nên gia đình không hề tiếc cho chi phí ăn mặc ở của mấy đứa con.

Vì vậy, chăn đệm này đều rất dày, mẹ của cô còn dặn dò cô phải cất chúng đi.

Vốn dĩ cô cho rằng sẽ đặt để chúng ở dưới đáy bảo khố, không nghĩ tới lúc này cũng có công dụng!

Bởi vì được cất giữ trong bảo khố cho nên chăn đệm không hôi cũng không có bụi bẩn hay ẩm mốc, đêm nay có thể đắp được, chờ khi nào nắng lên thì đem ra phơi, chúng sẽ càng thêm mềm mại và thoải mái.

Cô đặc biệt chọn lựa màu sắc mang ra dừng, sau đó đem chăn đệm của Trình Nghiêu trải ở một bên.

Bằng cách này, cô đã làm được ra một cái giường rộng hơn ba mét, buổi tối có thể ngủ được trên đó, muốn lăn lộn thế nào cũng được.

Sau khi dọn dẹp trong phòng xong, cô vui vẻ đi ra ngoài làm trợ thủ cho Trình Nghiêu, cùng nhau nấu cơm.

Cô đã sớm mang gạo, thịt, đồ ăn linh tinh tới đây, để chúng ở ngăn tủ trong phòng bếp để sử dụng hàng ngày.

Trình Nghiêu nấu một nồi cơm tẻ, rán bánh bột ngô trắng nhân thịt, hầm một nồi xương sườn hạt dẻ, xào một đĩa rau dưa, lại nấu thêm canh rau.

Một bữa cơm tân gia vừa giản dị vừa đầy đủ.

Thủ nghệ của anh thật sự rất giỏi, Giang Vãn ăn no căng đến nỗi phải ra sân đi bộ tiêu cơm.
« Chương TrướcChương Tiếp »