Chương 10

"Đứng dậy đi?" Vinh Chiêu Nam chìa tay với cô. Anh xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, trơn bóng tràn đầy khỏe khoắn.

Ninh Viện vô thức co rúm lại.

Đó là bản năng sợ hãi của con người khi đối mặt với kẻ giống như dã thú săn mồi.

Cô không dám nắm tay anh, hoảng loạn đứng dậy, sắc mặt hơi tái nhợt: "Tôi... Tôi ổn... Tôi không sao."

Rõ ràng anh rất ghê gớm, vậy tại sao lại bị Vương Kiến Hoa bỏ thuốc? Thậm chí những người trong thôn muốn đánh anh, sao anh không phản kháng chứ?

Đời trước, anh còn bị đánh mù một con mắt.

Vinh Chiêu Nam nhìn cô gái trước mặt giống như con thỏ thấy sói, anh cong môi.

Không phải tối hôm qua cô rất bình tĩnh và to gan sao?

Vừa rồi cô còn hung dữ như thế, dám dùng cây kéo muốn đâm người làm nhục cô, thấy anh thì lại sợ hãi?

Là bởi vì cô sinh ra đã nhạy bén.

Hay là vì cô đã sớm biết anh trước kia làm gì, tiếp cận anh vì mục đích nên mới sợ sệt?

Dù sao, không có thanh niên trí thức nào không muốn trở về thành phố.

Cô gái trước mặt này, bởi vì một số lý do nghe gượng ngạo, làm gì cũng muốn ở lại nông thôn cùng với anh.

Chậc... Nói cô không tiếp cận anh vì mục đích gì thì chẳng có ai tin nổi.

Ánh mắt sâu thẳm của Vinh Chiêu Nam dưới gọng kính đen lộ ra ánh sáng lạnh lẽo khó đoán.

"Thanh niên trí thức Ninh..."

"Hả?" Ninh Viện cảm giác trong rừng dần dần tối tăm, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.

Cô giật mình một cái rồi rùng mình, vô thức nhìn về phía Vinh Chiêu Nam.

Giờ phút này người đàn ông lại cúi đầu, tóc mái rũ xuống hết gọng kính, chặn ánh mắt nghi ngờ của cô: "Tôi giúp cô sắp xếp hành lý, đồ của cô rơi khắp nơi rồi nhỉ?"

Anh tiện tay điều tra xem trong hành lý của cô có gì.

Người đàn ông trước mặt lại quay về dáng vẻ lạnh nhạt, u ám và "thật thà".

Ninh Viện nhíu mày, vừa rồi cảm giác lạnh lẽo như lưỡi dao lướt sát qua da hình như chỉ là ảo giác của cô.

Cô xấu hổ nhìn đồ trong hành lý của cô rơi rụng đầy đất, chắc còn vài thứ rớt xuống mương rồi.

"Cảm ơn, làm phiền anh rồi!"

Vừa rồi khi cô với Vương Kiến Hoa đánh nhau, đồ trong hành lý cũ của cô trực tiếp rơi vãi ra ngoài.

Hai người cùng đi nhặt đồ.

Cũng may không quá nhiều đồ, Ninh Viện nhặt một hồi là gần xong rồi.

Nhưng mà...

"Đây." Một bàn tay thon dài đưa cho cô hai chiếc áo ngực cũ màu trắng.

Ninh Viện lập tức đỏ bừng mặt, trời ơi...

Cô hoảng loạn giật lấy áo ngực, cũng không phủi cỏ trên đấy mà nhét thẳng vào trong hành lý.

Nhưng ngay sau đó, bàn tay to kia lại tùy ý đưa qυầи ɭóŧ nhỏ của cô qua: "Qυầи ɭóŧ của cô cũng rơi bên cạnh mương."

"Ninh Viện nhớ tới câu nói "Cái chết xã hội"(/) ở đời sau.

Cô nhanh chóng cầm lấy, cúi đầu nhìn xung quanh, xem còn rớt qυầи ɭóŧ, đồ trong gì không...

"Hết rồi." Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang trên đỉnh đầu cô.

Lúc này Ninh Viện mới thở phào nhẹ nhõm, cô cõng đệm chăn, nhanh chóng đóng hành lý lại: "Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi."

Vinh Chiêu Nam nhìn cô gái cúi đầu trước mặt, lỗ tai trắng dần dần đỏ rực.

Cô dễ thẹn thùng như vậy còn dám tiếp cận anh à? Chẳng có bản lĩnh làm đặc vụ gì cả.

Anh hơi nhướng mày, thuận tay lấy hành lý trong tay cô: "Đưa cho tôi đi."

Trong tay Ninh Viện trống không, anh cầm theo hành lý đi về phía trước rồi.

Cô vội vàng đi theo: "Làm phiền anh nhiều rồi."

(/)Cái chết xã hội là một thuật ngữ thông dụng trên internet, ý chỉ bản thân bị bêu riếu trước mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, chỉ mong có một cái lỗ xuất hiện chui xuống chết quách cho xong.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin