Chương 26

"Đối xử tốt với thanh niên trí thức Ninh, không được bắt nạt áp bức phụ nữ, học tập tư tưởng lãnh tụ thật tốt, đại đội sẽ kiểm tra tình hình cải tạo tư tưởng của anh bất cứ lúc nào!"

Nói xong, anh ta cùng mọi người rời đi.

Vinh Chiêu Nam rũ xuống đôi mặt lạnh lùng sâu thẳm, tặc lưỡi: "Chậc…"

Có vẻ như trọng điểm trong lời của phó bí thư trẻ tuổi này là: Hãy đối xử tốt với thanh niên trí thức Ninh, bằng không thì là tư tưởng cải tạo không đúng chỗ?

Đặc vụ nhỏ cũng khá quyến rũ và mưu mô nhỉ? Cứ làm người khác mê mẩn.

Anh nhìn thoáng qua căn nhà, cũng bước vào bên trong.

Ninh Viện đang ở trong phòng sắp xếp kẹo và bánh quy vào tủ, tờ tiền năm tệ được đặt trên tủ.

Vinh Chiêu Nam nhìn cô, nhướng mày châm biếm: "Cô không thấy việc lấy cắp tiền của người khác bằng cách này là một hành động rất bỉ ổi à?"

Tay Ninh Viện khẽ dừng, cô cũng không nghĩ một chiêu trò nhỏ nhặt của mình có thể giấu giếm được một kẻ như anh.

Cô đóng tủ, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, nhìn về phía anh: "Có người cũng đâu cảm thấy việc hãm hại cuộc đời tôi chỉ vì muốn một suất về thành phố và sự ghen ghét của cô ta là hành động bỉ ổi, tôi chỉ là đáp trả lại cô ta thôi."

Sáng nay khi cô lấy đi kẹo và bánh quy, cô đã đoán được với tính cách của Đường Trân Trân thì sẽ không từ bỏ dễ dàng.

Vì vậy, cô đã viết tên mình trên năm tệ ở một nơi không thể nhìn thấy trước.

Nếu cô ta không có ý định hãm hại cô, tất nhiên cô ta cũng không mất năm tệ.

Ninh Viện vỗ bụi trên tay, đứng dậy, cũng lạnh nhạt nói:

"Chỉ là phí tổn tinh thần mà cô ta phải đền bù cho tôi thôi, đối xử với kẻ địch thì phải vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng chứ."

Những năm qua, số tiền và hàng hóa cô đã "đóng góp" cho cô ta không chỉ có năm tệ này, giờ đây cô ta muốn hủy hoại cô, cô cũng không nương tay!

"Thế nào? Bác sĩ Vinh muốn tố cáo tôi ư?"

Vinh Chiêu Nam nghe vậy thì cau mày: “Cô nói linh tinh gì thế.”

Tiền tổn thất tinh thần? Tổn thất tinh thần còn có thể thu phí?

Đây là thứ gì, lần đầu tiên anh nghe thấy cách nói này.

Ninh Viện thấy trên mặt anh xuất hiện vẻ mặt nghi ngờ, lại nghĩ tới gương mặt lạnh lùng uy phong nặng nề của anh xuất hiện trong tivi vào mấy chục năm sau.

Cô bỗng nhiên không nhịn được cong khóe môi. Ừ, nhân vật lớn ghê gớm cũng có lúc lộ ra biểu cảm ngốc nghếch nghi ngờ nha.

Vinh Chiêu Nam thấy biểu cảm vốn dĩ lạnh nhạt của cô đã thay đổi, nhìn anh, đôi mắt to xinh đẹp như nho đen, mi mắt cong cong, giống như ...

Bài “Hẻm mưa” của Đới Vọng Thư, cô là cô gái có màu sắc như tử đinh hương, thơm ngát như tử đinh hương.

Trái tim của anh khó hiểu đập lỡ một nhịp, nhất thời lạnh mặt: “Cô cười cái gì mà cười!”

Đừng hòng dùng mỹ nhân kế với anh, mật ngọt chết ruồi.

Từ “tổn thất tinh thần” gì đó, vừa nghe đã biết chỉ có phần tử xâm nhập mới sử dụng.

Có lẽ cô không phải đặc vụ nhỏ muốn chỉnh đốn anh và người nhà anh, mà là đặc vụ nhỏ ở vùng biển đối diện ẩn náu qua đây?

Thấu kính của anh phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo u ám, sắc bén nhìn chằm chằm cô.

Ninh Viện theo bản năng giật mình, vội xua tay với anh: “Tôi không cười anh, không cười anh, tôi thấy từ đó ở trong sách, tùy tiện nói thôi.”

Sao anh đột nhiên trông u ám lại đáng sợ như vậy, cô đừng đắc tội anh trai này, sau này cô còn nhờ vào anh để làm việc cơ.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin