Chương 34

Nhưng anh ấy là người hướng nội, không thích nói xấu ai nên gật đầu: "Không có gì, tôi đi lái máy kéo."

Anh ấy và cô lái máy kéo lên huyện, người trong thôn thấy vậy có chút buồn bực nhưng cũng không hỏi nhiều.

Ninh Viện ngồi trên máy kéo, hai bên đường là khung cảnh điền viên đặc trưng của cuối thu.

Sắp đến tháng mười, phương Nam lại không lạnh lắm, vẫn non xanh nước biếc như cũ, làn gió ấm áp và mùi vị đồng quê phả vào mặt.

Ẩm ướt lại dịu dàng.

Gió thổi đến khiến những vết bụi bặm và u buồn ở kiếp trước của cô tiêu tan đi không ít, cô lại nhận rõ một điều…

Mọi thứ không phải là mơ.

Máy kéo chạy "xình xịch" về phía trước, cô nhắm mắt lại để cơn gió tùy ý thổi lên mặt mình rồi cảm khái cười khẽ.

Hơn một tiếng sau, sau khi đến huyện, Hoa Tử nhớ lời dặn của cha mình, đưa cô đến văn phòng đăng ký kết hôn để đăng ký trước.

Chị gái làm công cầm ly nước tráng men uống một ngụm nước, nhìn tài liệu đã đầy đủ thì liếc nhìn Ninh Viện và Hoa Tử: "Tên gì?"

Đây là lần đầu tiên Ninh Viện làm chuyện lừa gạt bực này, theo bản năng siết chặt chiếc ba lô vải màu xanh lục của mình: "Ninh Viện."

Hoa Tử cũng khô khan nói: "Vinh… Vinh… Chiêu Nam."

Chị gái làm công nhìn giấy chứng minh nhân dân, phát hiện người đàn ông "Vinh Chiêu Nam" đầy mùi chân chất trước mắt này lại là phần tử bị điều xuống từ thủ đô.

Chị ta lập tức ghét bỏ nhíu mày, vỗ bàn một cái: "Một phần tử hạ phóng như anh không chịu cải tạo tư tưởng cho tốt mà còn dám đăng ký kết hôn với thanh niên trí thức, cái này sao được?"

Hoa Tử bắt đầu túa mồ hôi, hoảng loạn: "..."

Tôi cũng đâu biết!

Ninh Viện thoáng nhìn lên bức tuyên truyền trên tường, đầu chợt nảy số.

Cô bỗng một tay chống nạnh, một tay nắm lại đặt trước ngực, nói lời chính đáng:

"Thân là thanh niên trí thức hưởng ứng lời kêu gọi duy trì việc xây dựng nông thôn quy mô lớn, đương nhiên tôi phải làm tấm gương tốt, cải tạo tự tưởng tích cực cho những phần từ bị điều xuống! Tôi đang đóng góp một viên gạch cho việc xây dựng đất nước chúng ta, như vậy có sai không?"

Chị gái làm công: "... Vậy con người của cô cũng tốt quá nhỉ."

Hoa Tử: "..."

Hai tay cô chống lên mặt bàn, nhướng nửa người qua nhìn chằm chằm chị gái đó, như thể nếu đối phương nói sai một câu là cô tố cáo người ta liền.

"Tôi đang hưởng ứng lời kêu gọi, quên mình vì người, tự tay cải tạo phần tử xấu. Bộ chị nghĩ sự hy sinh phụng hiến này không đúng hay sao?!"

Chị gái làm công bị cô nhìn chằm chằm đến nổi hết da gà.

Ha… Câu quên mình vì người cũng được dùng như thế này hả?

Đại cách mạng trôi qua chưa được hai năm, chị gái làm công thật sự có hơi sợ kiểu thanh niên miệng cứ hô khẩu hiệu như bị tiêm máu gà như cô.

Chị ta chỉ biết cười gượng: "Đúng đúng… Đúng."

Chị ta có thể nói tư tưởng tiên tiến thế này không đúng ư?

Cuối cùng chị gái đó vẫn lấy hai tờ đăng ký kết hôn ra, viết tên Ninh Viện và Vinh Chiêu Nam, đóng dấu rồi nhanh chóng tống cổ hai người họ đi.

Ninh Viện nhìn tờ đăng ký kết hôn in lời trích của lãnh tụ, đè nén trái tim đang kinh hoàng đi ra khỏi phòng làm việc với Hoa Tử.

Lúc ra ngoài, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi, cô chống hông phụt một tiếng rồi ấn ngực bật cười: "Há, cuối cùng cũng xong!"

Hoa Tử cũng thở dài: "Thanh niên trí thức Ninh, cô giỏi ghê đó, hồi nãy làm tôi sợ chết đi được."

Anh ấy cũng không biết nên trả lời thế nào.

Ninh Viện nhìn dáng vẻ hàm hậu của anh ấy, cười nói: "Khó cho anh Hoa Tử rồi, lát nữa anh đi kéo phân hoá học trước, tôi đến toà nhà bách hoá trên huyện một chuyến."