Chương 15: Nữ đồng chí biết sửa xe (1)

Đối với những sinh viên cùng khóa với bọn họ, Tống Vi là người xuất sắc.

Hôm nay, là lần đầu tiên Lưu Vu nhìn thấy Tống Vi xử lý tình huống đột xuất, phải nói là, cô thực sự bình tĩnh hơn, mạnh mẽ hơn cậu.

Tống Vi cũng hiểu kỹ thuật của mình chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Lưu Vu, nhưng kỹ thuật của cô không phải là được rèn luyện trong thời gian thực tập mà là được rèn luyện trong những năm đi gìn giữ hòa bình, chiến đấu thực sự, trình độ của cô khi mới tốt nghiệp thật sự rất bình thường.

Nhưng tất nhiên không thể nói những chuyện này cho Lưu Vu, cô thuận nước đẩy thuyền gật đầu cười: "Đúng vậy, cảm ơn thầy giáo trong thời gian thực tập đã cho tôi cơ hội rèn luyện."

Hai y tá ngồi ở hàng ghế sau vô cùng khâm phục bác sĩ Tống, ban đầu bọn họ vô thức coi bác sĩ Lưu là trụ cột của nhóm, sau sự kiện đột xuất này, bọn họ đột nhiên nhận ra, có lẽ trụ cột thực sự là bác sĩ Tống mới đúng.

Nhớ lại cách xử lý như nước chảy mây trôi của bác sĩ Tống lúc nãy, sự bình tĩnh khi đưa người bị thương lên xe, còn có hình ảnh mọi người dành cho bọn họ trào pháo tay cảm ơn.

Hai y tá không khỏi cảm thấy phấn chấn.

Mặc dù điều kiện sống ở Ban bảo vệ hậu cần rất khó khăn, nhưng lúc nãy nghe thấy tiếng vỗ tay của mọi người, đột nhiên bọn họ cảm thấy có động lực, mục đích ban đầu của bọn họ lúc đến đây không phải là để hưởng thụ.

Chỉ cần có thể cứu người, chỉ cần kiến thức đã học có giá trị, khó khăn nào cũng có thể vượt qua. Bọn họ cũng muốn có thể giống như bác sĩ Tống, trở thành bông hồng kiêu sa rực rỡ nhất nở rộ trên tuyến ba phía tây nam!

Trong chốc lát, mọi người trong xe đều tràn đầy niềm tin vào tương lai!

Hiện tại người bị thương đã được tài xế địa phương quen đường đưa đến bệnh viện, đám người Tống Vi quay về Ban bảo vệ hậu cần, nhưng bọn họ mới đi được một đoạn thì phía trước phát hiện có đèn xe nhấp nháy.

Tống Vi vô thức nhả ga, di chuyển chậm.

Cho đến khi đến gần mới phát hiện phía trước có một chiếc xe bán tải đang dừng lại, nắp capo của xe bán tải mở ra, một vài người đang vây quanh xe nghiên cứu, nhìn dáng vẻ là xe bị hỏng.

Tống Vi phanh xe dừng lại thu hút sự chú ý của những người bên kia.

Trong đó một thanh niên chạy nhanh đến, trực tiếp dựa vào bên xe, cười toe toét.

"Đồng chí này, xin lỗi, xe của chúng tôi bị hỏng, anh có biết sửa xe không, có thể giúp chúng tôi xem một chút không?"

Người trong xe đều sững sờ, chưa kịp lên tiếng thì người kia cũng nhìn rõ người lái xe.

Anh ta vô thức thốt lên: "Ôi chao, hóa ra là đồng chí nữ lái xe, ngại quá, trời tối đen như mực nên tôi không nhìn rõ, xin lỗi nhé, các bạn cứ đi đi."