Chương 19: Gặp lại thiếu niên ấy (2)

Cho đến khi sắp chết, Tống Vi mới nhận ra, hóa ra người thiếu niên tưởng chừng như không quan trọng đó, lại là thứ duy nhất khiến cô vương vấn cả đời...

Anh là mối tình đơn phương mà cô không dám thổ lộ khi còn trẻ, là ánh trăng sáng trong chấp niệm.

Tuy nói lần này đến tuyến ba cũng là muốn thử xem có thể gặp lại anh không. Nhưng đồng thời, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý là có thể năm năm, mười năm, thậm chí cả đời cũng không gặp được, ai ngờ mới đến tuyến ba ngày đầu tiên, bọn họ đã gặp lại nhau.

Điều này không thể dùng từ trùng hợp để diễn tả, Tống Vi cảm thấy bị cú sốc bất ngờ này làm cho mất hết phương hướng.

Nếu kiếp trước cô cũng chọn tuyến ba, liệu...

Tiếng tim đập của Tống Vi dần trở nên lớn hơn, cô vừa định chào hỏi thì từ trên xe lại xuống thêm một người.

"Chuyện gì xảy ra vậy, sao mọi người đều xuống xe mà không ai gọi tôi dậy?"

Là một cô gái, cô ấy vừa nói vừa đi đến trước mặt Lục Cửu, oán giận trách móc anh: "Đặc biệt là anh, cố ý đúng không."

Lục Cửu không để ý đến cô ấy, người bên cạnh anh lên tiếng.

"Vừa nhận được tín hiệu cứu hộ, Đội 2 đã rẽ đường, chúng tôi cũng không ngờ cô lại ngủ ngon trong xe của Đội 2 như vậy."

"Hahaha, xem ra đồng chí Chung Tuyết thật sự rất mệt."

Mọi người như nhớ ra điều gì đó, đồng thời cười rộ lên.

Tuy xe của Lục đội ổn định nhưng tốc độ rất nhanh, tuyệt đối không phải nơi để ngủ, đồng chí Chung Tuyết này thật lợi hại, không chỉ suốt ngày đi nhờ xe mà còn có thể ngủ ngon.

Bị trêu chọc, Chung Tuyết cũng không giận, chỉ hơi ngại ngùng liếc nhìn Lục Cửu, nũng nịu với anh.

"Anh cũng không quản bọn họ."

Lục Cửu cau mày, ánh mắt lộ vẻ không kiên nhẫn, hình như không hài lòng với lời nũng nịu ẩn ý của Chung Tuyết.

Hiếm khi thấy Lục đội bị ăn hϊếp, mọi người cười vui vẻ.

Tống Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm trạng sôi sục bỗng chốc nguội lạnh.

Chung Tuyết, là cô gái rạng rỡ, xinh đẹp và hoạt bát nhất trong đại viện của bọn họ.

Nếu nói Lục Cửu là mặt trời của đại viện, thì Chung Tuyết chính là mặt trăng, hai người như kim đồng ngọc nữ, thường xuyên được nhắc đến cùng nhau.

Chung Tuyết cũng là người duy nhất trong số nhiều cô gái trong đại viện có thể đến gần Lục Cửu, có mối quan hệ với anh.

Không ngờ... cô ấy cũng đến tuyến ba.

Tống Vi sững sờ, cảm giác như có một gáo nước lạnh tạt vào đầu.

Cô chỉ lo bù đắp những tiếc nuối trong đời trước, đầy nhiệt huyết chạy đến tìm Lục Cửu, nhưng lại bỏ qua một điều - liệu Lục Cửu có thích cô hay không?

Trong đại viện, bọn họ hiếm khi tiếp xúc, vài lần chạm mặt ít ỏi cũng đều là cô nhanh chóng bỏ chạy về sợ nhìn ra được tâm tư đối với anh.

Lục Cửu có nhận ra cô hay không còn là chuyện chưa biết, huống chi là có suy nghĩ gì về cô.

Hơn nữa, Chung Tuyết đã đến đây, còn chưa đủ để nói lên điều gì sao?