Chương 19

Hứa Thải Liên nghe Trần Sinh nói, đáy lòng lại thêm đau đớn, trên mặt lại nặn ra nụ cười:

"Thật sao? Vậy bây giờ tôi có thể đi thăm Phương Tình không? Anh làm gì với bỏ cỏ này? Có phải cõng về nhà làm chổi hay không, nếu không, em giúp anh?”

Trần Sinh do dự vài giây, nhìn ánh mắt chờ mong của Hứa Thải Liên, ma xui quỷ khiến gật gật đầu.

Phương Tinh vừa ngủ tỉnh thắt lưng đau lưng nhức, mơ một đêm hỗn độn, giường này thật sự quá cứng rồi, rất cấn, cô ở trong mộng giống như tìm được chiếc đệm mềm mại gì đó, không nghĩ tới, khi tỉnh lại, cả người giống như bị tan rã.

Phương Tình giãy dụa từ trên giường ngồi dậy, đẩy cửa phòng ra, trong sân trống rỗng, Phương Tình bất mãn liếc mắt nhìn vào trong đầu kêu gào và phía Bánh Nhân Đậu: "Bánh Nhân Đậu ngu ngốc ày, cậu cũng quá không linh hoạt, những thứ tôi muốn sao không đưa lại đây cho tôi?"

Bánh Nhân Đậu không nói gì mà nhíu nhíu mày:

"Cô có thể tỉnh táo chút không, những thứ cô cần, là thứ có thể xuất hiện trong ngôi nhà này? Tôi trắng trợn như thế đưa đến đặt ở trong sân cho cô? Trong trường hợp bị nhìn thấy cô giải thích thế nào? Cô tự mình đến phòng củi xem đi.”

Phương Tình lúc này mới yên lòng, xoay người đi vào phòng củi, khăn mặt bàn chải đánh răng của mình chỉnh tề đặt ở trên đống củi, bên cạnh tường đất dựng lên một chiếc nệm thoạt nhìn khá mềm mại.

Trong ánh mắt Phương Tình lóe lên kim quang, sau khi rửa mặt xong, mở nồi trong phòng bếp ra, nhìn thấy mấy củ khoai tây bốc hơi nóng, tùy tiện bỏ vào miệng vài ngụm, nghĩ thầm Trần Sinh này rất hiền cũng rất ngoan, còn biết đẻ bữa sáng lại cho cô, nếu anh không tin chuyện xưa Điền Loa cô nương, vậy hôm nay sẽ anh xem uy lực của Điền Loa cô nương.

Phương Tình nhìn quanh cả phòng bếp thấy ít rau dại và một ít mì chưa ăn xong, đờ đẫn đi vào phòng củi nhặt chút củi, Trần Sinh không phải nói buổi trưa trở về có cơm nóng ăn à? Có gì khó khăn đâu?

Phương Tình ngồi xổm bên cạnh nồi đất, lấy diêm nhóm lửa ra, có ý đồ nấu cơm. Cô cho rằng loại chuyện nhỏ này căn bản không làm khó được cô, lại không biết, loại công việc như đốt củi này nhìn thì đơn giản, làm thì rất khó. Phương Tình không biết dùng bao nhiêu biện pháp. Thậm chí xem miệng mình trở thành máy thổi gió không ngừng thổi khí, cũng không thể đốt lửa.

Trong phòng bếp bốc khói lên, mặt Phương Tình bị hun khói tới đen nhánh, ánh mắt cũng bị hun ra nước mắt, nương theo tiếng ho khan kịch liệt, Phương Tình chạy ra khỏi phòng bếp, ngồi xổm bên giếng thở dốc, lại không nghĩ tới, ngay kho cô thở dốc.

Cổng sân bị đẩy ra từ bên ngoài. Trần Sinh nhìn Phương Tình mặt mày xám xịt cũng hơi ngẩn người.

Ánh mắt Phương Tình rơi vào trên mặt cô gái thò đầu ra từ phía sau Trần Sinh, đáy lòng nhất thời vang lên chuông báo động: Trần Sinh thế mà dẫn phụ nữ về nhà? Vừa vặn bây giờ cô còn có bộ dáng nữ quỷ này?

Bé xấu xa trong nội tâm Phương Tình toát lên trên, Trần Sinh rõ ràng có hơi bối rối, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, ba bước làm thành hai bước đi đến bên người Phương Tình, khom lưng nhanh nhẹn từ trong giếng vớt một thùng nước.

Hứa Thải Liên dùng vẻ mặt thân thiết mở miệng:

"Đây là làm sao vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn sao lại bẩn thỉu như thế."

Trong ánh mắt Phương Tình nhìn về phía Hứa Thải Liên tràn ngập cảnh giác, trực giác nói cho cô biết người phụ nữ đi theo Trần Sinh về nhà này không đơn giản. Trần Sinh ngồi xổm xuống bên cạnh Phương Tình, lấy tay gạt nước dịu dàng lau sạch bụi đen trên mặt Phương Tình.

Phương Tình tránh né tay Trần Sinh, thời khắc chật vật nhất của mình, người đàn ông này thế mà dẫn theo người phụ nữ khác về nhà, chuyện này đặt mặt mũi cô ở đâu.

Trần Sinh không biết mình sao lại làm Phương Tình chướng mắt, rõ ràng buổi tối cô treo trên người anh ngủ một đêm, hiện tại cũng chỉ là giúp cô lau bụi, đυ.ng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì cô còn không muốn.

Trần Sinh thở dài thật sâu, căn bản không cho Phương Tình cơ hội giãy dụa. Bàn tay cầm nước lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Tình.