Chương 34: Sao anh cứ để như vậy mà trở về?

Cô nhìn theo âm thanh, giây tiếp theo, gương mặt Tô Nhiễm Nhiễm vốn hơi nóng lên lại càng như châm lửa.

“Anh…”

Sao anh cứ để như vậy mà trở về?

Hóa ra vừa rồi Thẩm Hạ đến trong sông tắm, lúc này anh không chỉ tóc ướt, ngay cả quần áo trên người cũng ướt đẫm.

Mùa hè vải dệt hơi mỏng dán sát vào người anh, nương theo ánh trăng mông lung, Tô Nhiễm Nhiễm có thể thấy mơ hồ cơ ngực và cơ bụng rõ múi của anh.

“Em muốn tìm gì?”

Thẩm Hạ nhấc chân tiến vào trong phòng, dường như không biết dáng vẻ lúc này của mình có lực đánh vào lớn cỡ nào đối với phụ nữ.

Nhìn người đàn ông như hormone di động, cứ chậm rãi tới gần mình như thế, trong đầu Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được hiện lên “tri thức” lung tung rối loạn nào đó.

Ý thức được mình nghĩ gì, cô có chút không được tự nhiên rời mắt.

“Không tìm gì cả.”

Hiện giờ Tô Nhiễm Nhiễm đã đánh mất ý niệm muốn anh về giường ngủ.

Bởi vì cô sợ mình không nhịn được.

Đến lúc này Tô Nhiễm Nhiễm mới cảm nhận được rõ, hóa ra cô là phụ nữ, cũng sẽ khát vọng ở bên anh gần hơn một chút.

“Không thoải mái thì nói với anh.”

Lúc trước Thẩm Hạ tắm rửa xong đều trở về như thế, hơn nữa lúc này sắc trời tối tăm, anh cũng không thể hiểu ngầm cảm xúc khác thường của cô, chỉ cho rằng cô là mang thai cơ thể không thoải mái lắm.

“Vâng.” Tô Nhiễm Nhiễm gật đầu lung tung, cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng quay trở về giường.

Mới nằm xuống giường, thì nghe thấy Thẩm Hạ xoay người đến bên tủ quần áo lấy quần áo.

Quần áo của cô không nhiều lắm, anh càng ít, chỉ một lát đã nghe thấy anh đóng cửa tủ lại, xoay người ra cửa.

Tô Nhiễm Nhiễm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng trong đầu không khống chế được hiện lên mấy từ.

“Vai 3d”, “eo chó đực”, “tuyến cá mập”…

Đương nhiên “tuyến cá mập” trong truyền thuyết cô không thấy được.

Dù sao quần của Thẩm Hạ cũng không thấp đến mức khiến cô có thể thấy được đến vị trí đó.

Cũng không biết sao lại thế này, vậy mà Tô Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy có chút cảm giác tiếc nuối.

Vỗ gương mặt hơi nóng lên, Tô Nhiễm Nhiễm cưỡng ép mình đừng suy nghĩ miên man.

Ngay sau đó lại điều ý thức đến không gian.

Mới đi vào, Tô Nhiễm Nhiễm lập tức nhận thấy được có chút không thích hợp.

Hình như kho hàng hình dạng hoa sen kia có chút thay đổi?

Ý thức của Tô Nhiễm Nhiễm mới tìm tới kho hàng, thì thấy thứ như bình xịt phòng sói “vèo” một cái, biến mất trước mặt cô.

Tô Nhiễm Nhiễm: …

Tô Nhiễm Nhiễm cứ trợn mắt há miệng nhìn bình xịt phòng sói, gậy bóng chày, nước ớt cay biến mất trước mặt cô.

Hình như là chủ nhân của kho hàng đang gặp phải nguy hiểm, mà cô ta không thể không sử dụng đồ bên trong.

Liên tưởng đến ngọn nguồn của kho hàng này, lại nghĩ tới không gian của Lý Tuyết Thu.

Tô Nhiễm Nhiễm không khó suy đoán, Lý Tuyết Thu đang khống chế không gian này.

Quả nhiên kho hàng này vẫn bị cô ta trói buộc.

Nghĩ tới đây, Tô Nhiễm Nhiễm không thể bình tĩnh, cô phải nhanh chóng đoạt lại kho hàng.

Chẳng qua hiện giờ ở cùng phòng ngủ với Thẩm Hạ, cô không có khả năng tiến vào không gian nhỏ máu thử nghiệm.

Cuối cùng đành phải kìm nén sốt ruột trong lòng, cưỡng ép mình đi ngủ.

Ngày hôm sau Tô Nhiễm Nhiễm còn chưa rời giường, thì nghe thấy trong sân truyền đến tiếng kêu vui mừng.

“Mẹ, mẹ mau đến đây xem đi.”

Là Cao Phương Hà.

Giọng nói vui sướиɠ đó như nhặt được tiện nghi lớn gì đó.

“Chuyện gì thế? Con không thể nhỏ giọng một chút sao? Đừng đánh thức chị dâu cả con.”