Chương 37: Ai tìm con dâu nhà tôi

Là mẹ Lý Tuyết Thu!

Tô Nhiễm Nhiễm đoán được lý do bọn họ tìm tới cửa.

Dù sao ở trong giấc mơ cả nhà bọn họ có tiếng là bao che cho con, nói một câu ngốc nghếch sủng con gái cũng không quá.

Hiện giờ Lý Tuyết Thu chịu ấm ức, bọn họ không nhanh chạy tới đòi công bằng cho cô ta sao được?

Chẳng qua cô không nghĩ tới bọn họ sẽ đến nhanh như thế.

“Có chuyện gì đấy?”

Gần như là Lưu Quế Mai vừa mới kêu lên ở ngoài cửa, Phan Thủy Phương lập tức chạy từ trong phòng ra.

“Ai tìm con dâu nhà tôi?”

Phan Thủy Phương nói, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ.

Ngoài cửa, đôi tay của Lưu Quế Mai chống eo, trên mặt tràn ngập phẫn nộ.

Tối hôm qua con gái bà ta mặt xám mày tro trở về nhà, vừa hỏi mới biết được hóa ra là con dâu cả của Thẩm gia làm hại.

Hiện giờ Lý Tuyết Thu là cục cưng bảo bối của Lý gia, cô ta không chỉ mỗi ngày có thể cho bọn họ ăn thịt, còn kiếm được tiền cho Lý gia bọn họ.

Cô ta chính là gà mái đẻ ra trứng vàng, cả nhà đều ước gì có thể cung phụng cô ta.

Hiện giờ con gái (em gái) bị người ta bắt nạt, không phải là thọc vào tổ ong vò vẽ của Lý gia bọn họ sao?

Sáng sớm trời vừa mới sáng, Lưu Quế Mai vẫn chưa hết tức lập tức dẫn ba con trai và con dâu tìm tới cửa.

Thề phải đòi lại công bằng cho con gái nhà mình.

Vừa thấy người tới không có ý tốt, Phan Thủy Phương không dám lơ là, vội bảo ông già nhà mình và hai con trai ra cửa.

Trước khi ra cửa còn dặn dò một tiếng, bảo Tô Nhiễm Nhiễm đừng đi ra ngoài.

Tô Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, thì thấy bốn người như một cơn gió lao ra cửa.

Hai chị em dâu đang nấu ăn trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh, Cao Phương Hà nhanh tay nhanh chân cất trứng gà vào trong chậu, tiện tay đổ thêm gáo nước vào nồi, sau đó gọi Từ Tuệ Liên:

“Tuệ Liên, đi, chúng ta cùng đi xem.”

Vừa nói cô ấy vừa xắn tay áo, dáng vẻ hùng hổ đó không khác gì mẹ chồng nhà mình.

Nghe thấy thế, Từ Tuệ Liên cũng bỏ củi trong tay xuống, đi theo sau.

Cả nhà ngoại trừ Tô Nhiễm Nhiễm, tất cả đều đi chặn cửa.

Đặc biệt là mấy người đàn ông vạm vỡ, đứng ở cửa y như môn thần, quả nhiên là một anh giữ ải, vạn anh khó vào.

Từ Tuệ Liên vừa mới tiến tới, thì thấy lớn bé Lý gia đều tới.

Mà mẹ chồng nhà mình thì vẻ mặt nghiêm túc đứng ở giữa cửa chính.

“Lưu Quế Mai, bà tìm con dâu cả nhà chúng tôi có chuyện gì?”

Thấy Thẩm gia có nhiều người tới như thế, Lưu Quế Mai sửng sốt, ngay sau đó lại tiếp tục chống eo phẫn nộ nói:

“Bà đi hỏi con dâu của bà xem đã làm chuyện tốt gì? Đều là người cùng quê, dám vu oan cho con gái tôi. Nếu không phải Tuyết Thu nhà tôi có người quen, hiện giờ còn không biết ở nơi nào?”

Càng nói càng tức giận, đôi mắt của Lưu Quế Mai đã sắp bùng nổ lửa giận.

Hóa ra là chuyện này.

Tối hôm qua trong đội đều đã lan truyền, ngày hôm qua Lý Tuyết Thu và Vu Chính Quân bị cục công an dẫn đi.

Vu Chính Quân trời tối mới trở về, nghe nói Lý Tuyết Thu càng muộn hơn, tận nửa đêm.

Trong đội có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như thế, sáng sớm bà ấy đến đất trồng rau đều đã nghe thấy được hết tin này.

Chẳng qua bà ấy không nghĩ tới chuyện này còn liên quan tới con dâu nhà mình.

Tuy thường ngày Phan Thủy Phương ít khi cãi nhau với người trong đội, nhưng không đại biểu bà ấy sẽ sợ phiền phức, mặc người ta nói gì thì là cái đó.

Bà ấy vòng tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng.