Chương 1: Trọng Sinh (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tháng 1 năm 1970,

Tháng mười hai âm lịch đã chín ngày lạnh giá, sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, những đại viện trong con đường hẻm Hạnh đã lục tục vang lên tiếng mở cửa, sáng sớm như thế, không khí liền náo nhiệt lên.

Không vì cái gì khác, sáng sớm, hình ảnh một nhà vệ sinh.

Không chỉ trong chốc lát, trong ngõ hẻm, nhà vệ sinh công cộng đã xếp thành một đội ngũ, người mắc vệ sinh khom lưng giậm chân có, có người bưng chậu chờ đổ. Một đội ngũ như vậy, người lại nhiều như vậy.

Giá nhà vệ sinh công cộng không rẻ, nhưng cũng không ngăn được nhiều người, cả đường hẻm Hạnh Hoa như vậy mà, tất cả đều dựa vào nó. Đội ngũ càng lúc càng dài, lúc này có một bà cô mặt dài bước ra từ căn nhà số bốn mươi bốn của con hẻm, mặc áo hoa tối màu, tinh thần vui vẻ, bưng một chiếc chậu xếp vào hàng.

Trong hàng, đang có người tranh cãi, một người bác mặc áo hoa nhỏ đứng trước vội vàng hỏi: "Triệu Hoa Quế, tiểu tử thứ ba nhà cô cũng đã kết hôn rồi, có ra riêng không?"

Như vậy, những người khác cũng cảm thấy hứng thú, những người xếp hàng cũng dựng lỗ tai lên nghe.

Bà cô mặt dài, cũng chính là Triệu Hoa Quế, vẻ mặt không thay đổi, nói: "Còn phải cùng ba nó suy nghĩ một chút, đây không phải chuyện nhỏ."

Lời nói là như vậy, trong lòng lại không muốn tách ra, có cha mẹ nào muốn con ra ở riêng, Triệu Hoa Quế cũng không ngoại lệ. Nhưng là ở nơi đông người như vậy, cũng không một hớp liền cắn chết, giữ lại chút đường sống.

Trong lòng có chuyện, đổ chậu xong, trên đường về nhà cũng có chút thất thần, ngược lại là không chú ý ở dưới chân, mới vừa tới cửa, giẫm phải một phiến băng mỏng rồi trượt té, đập mông xuống ngồi trên mặt đất, đầu thì đập vào cây cột gần cửa ---- "A!"

"Mẹ!"

"Bà ơi!"

Sáng sớm, những tứ hợp viện xung quanh cũng đổ ra, "Sao thế? Có chuyện gì?"

"Mau mau, đưa người vào trong..."

"Đưa đến bệnh viện, mang vào phòng làm gì?"

"Đang yên đang lành lại té, tôi đã nói trời lạnh đừng đổ nước trong sân..."

"Bà ơi, bà ơi..."



Triệu Hoa Quế mơ mơ màng màng, cảm giác có người đang gọi mình, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Giọng nói này thật quen thuộc, là chồng tới đón bà sao?

Triệu Hoa Quế nghe được giọng nói này, cố gắng mở mắt ra, nhưng giống như có ma quỷ, cô cũng muốn gặp lại chồng mình, từ khi ông đi, bà liền trở thành người biết nóng biết lạnh, biết lòng người. Triệu Hoa Quế cố gắng mở mắt, vừa mở mắt, sợ hết hồn.

Bị sợ!

Tất cả mọi người đều khom người nhìn chằm chằm bà... "Chồng? Sao ông lại trẻ như vậy?"

Gia chủ Trang Lão Yên nghe lời này, mặt liền đỏ lên, bà già này!

Ông hắn giọng một cái nói: "Bà nói gì thế, mấy đứa nhỏ đều ở đây."

Thấy người vợ già cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, nét mặt già nua lại đỏ hơn, nói xong lại nghĩ đến người vợ mình bị té dập đầu bị thương, vội vàng hỏi: "Bà thấy thế nào? Có đau ở đâu không? Tôi dẫn bà đi bệnh viện kiểm tra một chút được không?"

Triệu Hoa Quế giống như không nghe được ông nói gì, chậm rãi quay đầu, thấy được những gương mặt khác, không ngoại lệ, mỗi gương mặt đều rất trẻ tuổi, bà nhìn một vòng, giống như không kịp phản ứng lại với tình huống bây giờ.

Trang Lão Yên hấp tấp nói: "Thằng lớn, lấy xe đạp ra, ba đưa mẹ đi bệnh viện khám một chút."

Đang nói, thì Triệu Hoa Quế đưa tay đưa tay nắm lấy tay ông, ra sức nhéo một cái, một lớp áo bông dài cũng không thể ngăn cản được cái nhéo tay hung tàn, Trang Lão Yên: "A!"

Ông lập tức kêu lên, không đợi truy hỏi, liền nghe Triệu Hoa Quế hỏi: "Đau không?"

Trang Lão Yên: "...."

Ông nhếch miệng nói: "Sao không đau?"

Người vợ này, chẳng lẽ là đầu óc thật sự có vấn đề?

Ông càng cuống cuồng, nói: "chúng ta nhanh đi bệnh viện..."

Triệu Hoa Quế đè cánh tay ông xuống, lắc đầu nói: "Không cần!"