Chương 11: Chắc Chắn Không Đói

Quả phụ Lưu nổi tiếng lẳиɠ ɭơ, đàn ông trong thôn có người nào không thích? Người nào nhìn thấy cô ta mà không nhìn thêm một cái? Huống chi cô ta lại có thể làm việc lại biết suy tính, nếu không phải mắt của cô ta cao không muốn gả cho nhà nông thôn thì đám thanh niên trai tráng ở thôn Tô Gia đều xếp hàng đợi cưới. Sao Hàn Thành này lại nhìn trúng Tô Tiếu Tiếu yếu đuối mỏng manh này được? Lấy về đi nuôi như bà trẻ sao? Tan làm còn phải làm việc nhà không phải mệt chết hay sao?

“Đồng chí Hàn, tôi nhắc nhở cậu một chút, trên Tô Tiếu Tiếu còn có hai anh trai, hai chị dâu cũng siêng năng nhưng cả gia đình đều yêu chiều cô ta, đặc biệt là mẹ cô ta từ nhỏ đã không cho cô ta làm một việc gì, cậu thật sự cảm thấy hợp sao?”

Tính cách của Tô Tiếu Tiếu có tốt đến đâu cũng bị bà mai Từ này chọc cho không nhịn nổi.

“Thím Từ, trước đây mẹ cháu muốn cháu chăm chỉ học hành mới không cho cháu ra ruộng làm việc, sau này trong nhà có thêm hai đứa cháu đều là một tay cháu chăm lớn, cháu chỉ không biết làm việc đồng áng cho lắm nhưng sao thím có thể nói cháu không biết làm một việc gì? Ngày nào thím cũng ngồi xổm ở cửa nhà cháu nhìn chằm chằm vào cháu hay sao? Nấu cơm quét nhà cho gà ăn chăm trẻ không tính là làm sao?”

Theo như ký ức của nguyên chủ thì Tô Tiếu Tiếu không ra đồng làm việc là vì đều ở nhà chăm hai cháu, còn thuận tiện dạy bọn trẻ học nhận biết chữ, việc trong nhà cô cũng làm không ít, nấu cơm cũng là thay phiên nhau nấu với mẹ cô và các chị dâu, làm sao có thể nói làm việc nhà không tính là việc được? Cái này cũng như đang oán trách toàn bộ người làm mẹ ở thế kỷ hai mươi mốt không cống hiến gì cho gia đình sao, thật tức quá đi mất.

Bà mai Từ “xùy” một tiếng: “Cái đó tính là việc sao? Thôn Tô Gia chúng ta nào có cô gái nào không phải làm những việc này sau khi tan làm?”

Hàn Thành không muốn nhiều lời ở đây nên đáp một câu: “Nhà tôi không có ruộng nên không cần phải trồng trọt, có thể nấu cơm chăm con là được, đồng chí Tô rất thích hợp.”

Bà mai Từ chỉ đành ngậm miệng, bà ta còn có thể nói được gì nữa?

Quả phụ Lưu nghe đến đây có không cam lòng đến đâu cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Tiếu Tiếu rồi quay cái eo nhỏ rời đi.

Hàn Thành trực tiếp móc ra một tờ đại đoàn kết cho bà mai Từ: “Làm phiền thím Từ, tôi không rõ quy trình kết hôn ở thôn Tô Gia, đến khi đó còn phải làm phiền thím.”

Bà mai Từ giơ tay nhận lấy, vội vàng nói “không phiền không phiền” đến tay cũng run theo.

Đây chính là đồng đại đoàn kết, bà ta làm bà mai nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên nhận được quà cảm ơn nặng như vậy, đồng chí Hàn này cũng phung phí quá!

Thôn Tô Gia thành một đôi có thể cho một đồng tiền đã là tốt lắm rồi, Hàn Thành đồng ý cho năm đồng tiền cũng đã rất nhiều, bằng không bà mai Từ cũng sẽ không khăng khăng muốn hoàn thành nó như thế, ngay cả đồng chí nữ phù hợp điều kiện ở thôn Ngũ Gia cũng không bỏ qua.

Thế này là nhiều hơn ba đồng tiền mà quả phụ Lưu đã đồng ý cho hơn hai đồng, xem ra đồng chí Hàn rất hài lòng về Tô Tiếu Tiếu, điều oán trách duy nhất của bà mai Từ cũng đã không còn nữa chỉ cười nhe răng híp mắt: “Đồng chí Hàn yên tâm, tôi sẽ bàn bạc với bên cha mẹ của Tiếu Tiếu, cha mẹ cô ấy đều là người văn minh bằng không cũng không thể dạy ra được một cô con gái tốt như Tiếu Tiếu, vậy tôi đi một chuyến tới nhà họ Tô chào hỏi trước nhé?”



Khóe miệng của Tô Tiếu Tiếu co rút, bà mai Từ này gió chiều nào xuôi theo chiều đó, bản lĩnh thấy người nói tiếng người, thấy quỷ nói tiếng quỷ này cô có học thêm mười năm nữa sợ là cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Hàn Thành gật đầu: “Làm phiền thím rồi.”

Bà mai Từ: “Không phiền không phiền, tôi sẽ giúp cậu nói tốt vài câu để lại ấn tượng tốt, yên tâm yên tâm, vậy Tiếu Tiếu, cháu nói chuyện với đồng chí Hàn thêm chút đi nhé?”

Trước khi bà mai Từ đi còn thuận tiện lấy một cái bánh bao từ trên bàn, Tô Tiếu Tiếu cũng thật sự rất cạn lời.

Xét từ góc độ khác thì người dân ở thời đại này thật sự rất sinh động.

Hàn Thành cũng đứng dậy theo lại đi mua bánh bao thịt.

Không lâu sau Tô Tiếu Tiếu thấy anh cầm một cái cặp l*иg trở về. Vậy mà còn mượn cả cặp l*иg của nhân viên phục vụ, cũng không biết là nhờ mặt mũi hay là nhờ bộ quân trang đó nữa.

“Cho em.” Hàn Thành đưa cho Tô Tiếu Tiếu.

“Hả?” Cho cô?

Hàn Thành nhét cặp l*иg vào trong lòng cô.

Tô Tiếu Tiếu vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần, em lấy một cái về cho mẹ em ăn thử là được rồi.”

“Cho cả cháu em ăn thử nữa.” Hàn Thành đáp.

Tô Tiếu Tiếu cũng không chần chừ, người này quả thật khí phách y như diện mạo của anh, cô ra ngoài xem mắt là chuyện lớn như vậy Lý Ngọc Phụng thương cô như thế nên mới cho cô hai đồng tiền, còn anh thì lại trực tiếp lì xì cho bà mai Từ một tờ đại đoàn kết, đến bánh bao cũng mua tám, mười cái, đây mới là giàu có khí phách chân chính này.

Sau này đi theo anh chắc hẳn sẽ không đói đâu nhỉ?