Chương 44: Dì Xấu Xa

Sau đó, Hàn Thành nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu khom người đánh răng cho con trai nhỏ, đứa nhỏ ngồi trên cái ghế nhỏ ngoan ngoãn há miệng ra, đôi mắt to sáng ngời và trong veo nhìn chằm Tô Tiếu Tiếu không chớp lấy một cái, vẻ mặt hưởng thụ lại rất phối hợp.

Hàn Thành lại ghen tỵ, hình như vợ thích con trai hơn thích anh nhiều.

Cơm Nắm cũng tỉnh lại, cậu bé dịu mắt đi ra, câu đầu tiên đã hỏi: “Mẹ ơi, con có thể nuôi mấy con vịt con không ạ?”

Đồ phải mua hôm qua quá nhiều nên Tô Tiếu Tiếu quên mất khoản này, cô lắc đầu: “Vịt con không được, bọn nó cần phải sống trong nước nhưng chúng ta có thể mua mấy con gà con về chăm, lúc nhỏ cũng lông vàng rất đáng yêu.”

Cơm Nắm lại hỏi: “Vậy sau khi bọn chúng lớn cũng có thể biến thành thiên nga trắng sao?”

Hả?

Được rồi, sau này vẫn nên tránh kể truyện cổ tích về gia cầm thì hơn.

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Chỉ sợ là không được, ngay cả vịt con cũng không được, chỉ có chú vịt con đặc biệt kể tối hôm qua mới được thôi, nhưng sau khi chăm gà con lớn chúng ta có thể luộc ăn, con quên trước đó đã ăn chân gà ở nhà khách rồi sao? Đó là gà con mà Tô Tiểu Bảo nhà chúng ta chăm lớn, có ngon không nào?”

Cơm Nắm nhớ đến mùi vị đó lại nuốt nước miếng: “Vâng, ngon lắm ạ, vậy con muốn nuôi gà con!”

Đứa nhỏ vẫn rất dễ đỗ, Tô Tiếu Tiếu quay đầu nhìn Hàn Thành: “Đồng chí Hàn Thành…”

Bây giờ các hộ gia đình đều dùng trứng gà do gà mái mẹ nhà mình ấp nở thành gà con nên Hàn Thành cũng không chắc bên ngoài có thể mua được không nữa.

Anh nghĩ ngợi một chút: “Có thể, anh về bộ đội hỏi xem nhà ai có gà con nếu có chúng ta sẽ đổi vài con về nuôi, buổi trưa anh sẽ mang ít tre trúc về làm một cái rào giống Tiểu Bảo chăm gà.”

Tô Tiếu Tiếu nhìn về Cơm Nắm: “Đồng chí Cơm Nắm, con cảm thấy ý tưởng này của cha con thế nào?”

Cơm Nắm dựng ngón cái với cha: “Ý kiến này của cha rất tuyệt!”

Hàn Thành: “…” Được rồi, bây giờ người trong nhà đều học cách nói chuyện của Tô Tiếu Tiếu.



Tô Tiếu Tiếu xào rau cũng rất chú trọng, dầu muối nước cho vào nồi đun chín, sau khi bắc ra còn phải bỏ tỏi giã và dầu lạc vào, nhìn vào xanh mướt thơm nức trông mà phát thèm, Hàn Thành không biết sao cô lại sành ăn như vậy, cứ như tất cả mọi thứ vào tay cô đều sẽ trở nên vô cùng dễ ăn vậy.

Cháo khoai lang phối với lòng già còn thừa từ tối qua và cải dầu, vẫn được tính là một bữa rất phong phú như cũ.

Ngày nghỉ của Hàn Thành đã hoàn toàn kết thúc, chính thức trở về bộ đội báo cáo.

Cuộc sống chăm con ở khu tập thể gia đình của Tô Tiếu Tiếu cũng chính thức bắt đầu.

Có kinh nghiệm hôm qua nên việc đầu tiên cô muốn làm trong hôm nay chính là đi chợ mua đồ ăn, nhưng vấn đề là hai đứa nhỏ, một đứa đi đường không vững một đứa chân bị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, lộ trình vài phút mà bọn họ lại đi đến hai mươi phút mới đến nơi.

Thời buổi này tất cả mọi người đều quen mặt trời mọc đi làm đến khi mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, lúc này mới hơn bảy giờ sáng mà chợ đã nhung nhúc người chật như nêm cối.

Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu thích dạo chợ, cô cảm thấy đây là góc toát lên vẻ đặc trưng của cuộc sống nhất và cũng tô đậm các cảm xúc bình thường của con người nhất, cho nên thân là một cô gái thích rúc trong nhà, nơi mà cô đi nhiều nhất chính là chợ và siêu thị.

Nhưng bây giờ cô có hơi hối hận, buổi sáng Hàn Thành hỏi cô có cần mua đồ ăn về trước rồi lại về bộ đội không, cô chắc hẳn nên kêu anh đi mua mới phải, bây giờ dẫn hai đứa nhóc thật sự không tiện chen.

Hợp tác xã tiêu thụ cần phải xếp hàng, xưởng chế biến thịt phải xếp hàng, ngay cả mua rau xanh cũng phải xếp hàng khiến Tô Tiếu Tiếu quả thực khóc không ra nước mắt.

Ngay khi cô đang định lên đường hồi phủ, buổi trưa sẽ ăn cá khô mà Châu Ngọc Hoa tặng hôm qua thì một bà già trên dưới sáu mươi tuổi mặt mày không quá thân thiện gọi cô: “Cô đứng lại! Cô chính là gái thôn quê mà Hàn Thành mới lấy về đúng không?”

Tô Tiếu Tiếu: “…” Tình huống gì đây?

Gái quê? Được rồi, cô là gái quê đó, quê dễ nghe biết bao, cha mẹ cô chất phác biết bao, thân là con gái của nông dân cô rất tự hào, rất kiêu ngạo đấy!

Cơm Nắm nghe được giọng nói này đã mang vẻ mặt mất hứng, bĩu môi bảo: “Mẹ ơi, là bà dì xấu xa mẹ của dì nhỏ xấu xa, cùng một giuộc với dì nhỏ xấu bụng.”

Khi mẹ đi làm, Cơm Nắm đã nhìn thấy dì nhỏ lén trộm lương thực trong nhà ném ra ngoài còn bà dì xấu thì ở bên ngoài đón, cậu bé nhặt đá ném qua bị dì nhỏ xấu nhốt vào phòng tắm, đợi khi mẹ đi làm trở về, cô ta cáo trạng với mẹ là cậu bé đã nhặt đá ném người qua đường, rõ ràng cậu bé không ném người qua đường, cậu bé chi ném vào kẻ xấu trộm đồ thôi!