Chương 6: Làm Mai 3

Con gái ở nhà chưa từng làm việc nặng nên làm sao bà ấy thật sự nỡ gả con cho nhà người khác để làm việc nặng được chứ?

Tô Tiếu Tiếu biết Lý Ngọc Phụng miệng cứng rắn nhưng tâm mềm nhũn, trước đây bà ấy một lòng muốn con gái đọc nhiều sách hơn một chút, đợi tương lai lên đại học rời khỏi nông thôn cũng không cần làm việc đồng áng nữa.

Cha mẹ như vậy thật sự rất hiếm có ở nông thôn.

Chỉ tiếc tạo hóa trêu người.

Tô Tiếu Tiếu hắng giọng, khi nói chuyện đôi mắt cong lại trông vô cùng mềm mại: “Mẹ, mẹ yên tâm, bà cô già cũng có duyên phận của bà cô già, con thấy có lẽ một người làm lính cũng không tệ đâu, dù sao cứ đi xem trước đã.”

Con gái vừa làm nũng Lý Ngọc Phụng đã không còn nổi nóng được nữa, bà ấy nhìn Tô Vệ Dân: “Ông nó, ý của mình thế nào?”

Tô Vệ Dân nghe xong lời phân tích của con gái, cơn giận cũng vơi đi hơn phân nửa, nghĩ ngợi cẩn thận rồi mới bảo: “Tôi nghe con gái nói như vậy thấy hình như người này cũng không tính là kém cho lắm, vậy cứ đi xem người ta trước rồi nói sau.”

Tuy nói như vậy nhưng cứ nghĩ đến việc con gái và quả phụ Lưu đi xem mắt chung là ông ấy vẫn cảm thấy rất phản cảm.

Tô Chấn Trung nhìn em gái nhà mình với vẻ hơi đăm chiêu: “Em gái lớn rồi phân tích vấn đề đâu ra đấy, ngày mai vẫn để anh cả đi với em đi.”

Anh ta cứ cảm thấy sau khi Tô Tiếu Tiếu nhảy xuống giếng cứu về được có chỗ nào đó khác nhưng lại không nói ra được, lẽ nào đây chính là mở mang đầu óc chăng?

Tô Tiếu Tiếu lén thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần, tự em đi cũng được, xem ưng ý rồi lại nói sau.”

Cũng may người nhà họ Tô đều là người hiểu lý lẽ, lỡ như vì mặt mũi mà gả con gái cho một thanh niên nghèo rớt mồng tơi vậy cô thật sự khóc không ra nước mắt mất.





Người nhà họ Tô đều ôm theo tâm sự riêng trong lòng, cha Tô và mẹ Tô trằn trọc hơn nửa đêm vẫn chưa ngủ được, hôm sau trời vừa sáng gà trống vừa mới gáy Lý Ngọc Phụng đã mò dậy làm bữa sáng, vừa tới bảy giờ đã chạy đến phòng Tô Tiếu Tiếu gọi cô dậy.

Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu là cú mèo điển hình, buổi tối không ngủ đến sáng lại không dậy nổi nhưng tới đến nơi này lại được trải qua cuộc sống dưỡng lão từ sớm, mỗi ngày dậy trước bảy giờ ngủ trước mười giờ, cảm giác đó khỏi phải nói là xót xa cỡ nào.

Bốn mùa ở phương Nam không rõ ràng, thôn Tô Gia ba mặt có núi bao quanh, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn cũng làm tăng thêm vài phần ý thu, Tô Tiếu Tiếu vốc nước lạnh lên rửa mặt, cả người lập tức tỉnh táo hơn hẳn.

Lý Ngọc Phụng lấy một bộ quần áo hoa hồng không biết đã giấu trong ngăn kéo bao lâu tới, mùi long não đó lập tức xộc thẳng vào đầu Tô Tiếu Tiếu.

Cô không nhịn được mà hắt xì một cái vội vàng nín thở lùi lại vài bước: “Mẹ, mẹ không định kêu con mặc bộ này đi xem mắt đấy chứ?”

Người ta chắc chắn sẽ sợ chạy mất dép, còn cần xem mắt nữa sao?

Lý Ngọc Phụng dùng sức rũ bộ quần áo rồi lại phẩy vài cái, mới đáp: “Vẻ mặt ghét bỏ đó của con là có ý gì hả? Mẹ con tích rất nhiều phiếu vải mới có thể may được bộ đồ này đấy, con cũng không biết vải đồ khó mua thế nào đâu, vốn mẹ định để lại làm của hồi môn khi con kết hôn, tối qua mẹ và cha con bàn bạc đến nửa đêm thấy điều kiện của người đi lính này cũng không tính là tốt, nhưng so với mấy tên vô dụng vừa nghèo vừa lười trước đó và Thẩm… khụ khụ…”

Bà ấy muốn nói là trí thức Thẩm nhưng lại sợ chạm vào chuyện đau lòng của con gái nên đổi chủ đề: “Ít nhất thì người ta cũng có đơn vị chính thức, vẫn có thể nuôi được con, lần này con phải xốc lại tinh thần, lỡ như con nhìn trúng người ta mà người ta lại nhìn trúng quả phụ Lưu ở đầu thôn chứ không nhìn trúng con, vậy cứ xác định là khiến người cửa nửa năm đi!”

Tô Tiếu Tiếu biết thẩm mỹ của thời đại này nhưng cũng không có nghĩa cô có thể chấp nhận thẩm mỹ ở thời đại này.

“Mẹ, mẹ vẫn nên cất đi để dành làm của hồi môn cho con đi, bộ đồ trên người con vẫn rất tốt, nếu như người làm lính này vì một bộ quần áo mà coi thường con vậy cũng không có gì lãng phí, còn nếu như ăn mặc long trọng như vậy mà người ta còn không nhìn trúng thì mới là bị chê cười đấy.”

Lý Ngọc Phụng nghĩ ngợi thấy hình như cũng đúng thật nên lại cất bộ đồ trở về.

Tô Tiếu Tiếu kiến nghị: “Mẹ, mẹ không định giặt một lần rồi hãng cất lại sao?”