Chương 15

Bình luận cuối cùng đưa tới một trận yên tĩnh.

Khương Thư Lan nhìn đỉnh đầu người đàn ông không ngừng thay đổi phông chữ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng theo đó mà biến ảo.

Mấy câu phía trước cô xem không hiểu, câu cuối cùng thì cô bỏ qua, nhưng ở giữa thì cô lại hiểu.

Xem mắt nhận nhầm người?

Người đàn ông trước mặt này không phải Là Trâu Dược Hoa sao?

Vậy anh là ai?

Vấn đề là, cho dù anh ta là ai, thì cô cũng đã mắng xong!

Lúc này mà nói nhận sai người rồi, thì có ích gì đâu!

Mặt Khương Thư Lan lập tức đỏ bừng, giống như lửa cháy, nóng rát, ngay cả cảm giác muốn chết cũng có.

Bình luận này đã làm hại cô rồi!

Chu Trung Phong lẳng lặng nhìn đồng chí “Giang Mẫn Vân” trước mặt, mặt mày như họa, giống như là lật đổ bảng màu vậy, đỏ, lục, xanh, tím đều đủ cả.

Thế mà... Biến đổi sắc mặt rất lợi hại.

Khương Thư Lan thật cẩn thận nhìn đối phương, yếu ớt đưa tay, xấu hổ nói: “Nếu như, nếu như tôi nói, tôi có thể giải thích, anh tin không?”

Ban đầu giống như ớt chỉ thiên vậy, một nữ đồng chí nóng như lửa.

Trong nháy mắt biến thành bắp cải nhỏ trên mặt đất, vừa đáng thương vừa đáng hận.

Chu Trung Phong nhíu mày, rất muốn cự tuyệt, nhưng phong độ thân sĩ khắc ở trong xương cốt, khiến anh theo bản năng giơ tay lên, ý bảo đối phương tiến vào.

“Tôi cần một lời giải thích hợp lý.”

Giọng nói nhàn nhạt, làm cho người ta áp lực trong im lặng.



Lông tơ của Khương Thư Lan dựng đứng hết cả lên, nửa chân của cô đã bước ra cửa, lại thật cẩn thận thu hồi.

Cẩn thận cân nhắc sắp xếp ngôn ngữ.

Nhưng mà, làm thế nào cũng không đúng.

Cô có thể nói gì đây?

Chẳng lẽ, nói cô nhìn thấy tương lai của mình, cho nên cố ý mắng tên chồng trước kia mất hết lương tâm, qua cầu rút ván à?

Lời này khẳng định không thể nói.

Khương Thư Lan trầm mặc, vắt hết óc muốn giải thích cho tốt.

Tại thời điểm này, bình luận lại thay đổi một lần nữa.

[Nhìn kìa! Hình như Thư Thư có một đôi chân nhỏ trông rất dễ thương, có phải cô biết ông lớn yêu thích bàn chân nhỏ dễ thương nhất không? ]

[Xác nhận là câu dẫn không thể nghi ngờ! ]

Khương Thư Lan:... Câu dẫn?

Đúng vào lúc này.

Bên ngoài, có một vị nữ cán bộ trẻ tuổi đưa nước trà một lần nữa.

Đột nhiên cô ấy nhìn thoáng qua số thứ tự dán ở trước cửa văn phòng, ơ một tiếng: “Sao số phòng 203 và 204 lại ngược nhau vậy?”

Cô ấy là người làm việc ở chỗ này mỗi ngày, đương nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra không đúng.

Âm thanh này lập tức truyền vào bên trong văn phòng.

Suy nghĩ của Khương Thư Lan bị đánh tan, nghĩ đến chuyện lúc mình lên cầu thang, ngoài ý muốn bị hắt nước vào quần áo bông, cùng với việc bị trễ mười phút.

Cô đột nhiên linh quang chợt lóe, thăm dò nói: “Trâu Dược Hoa?”



“Giang Mẫn Vân?”

Chu Trung Phong đương nhiên cũng nghe được nữ cán bộ bên ngoài nói, liên tưởng đến bộ dạng mắng chửi lúc trước của đồng chí nữ trước mặt.

Hai người đột nhiên ý thức được cái gì đó, sau đó nhanh chóng liếc nhau một cái.

“Tôi không phải là …”

Hai người đồng thanh.

Sau khi xác định đối phương không phải là đối tượng xem mắt của mình.

Khương Thư Lan đứng lên trước, giải thích nguyên nhân hậu quả.

“Vị đồng chí này, vì số phòng bên ngoài bị đổi ngược lại nên tôi mới nhìn nhầm, mắng nhầm người, nhưng mà, tôi thật sự không có ý nhằm vào anh, thật sự xin lỗi.”

Dứt lời, cúi đầu với người đàn ông, xin lỗi vô cùng có thành ý.

Lúc cô cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn mảnh khảnh.

Từ góc độ này của Chu Trung Phong nhìn sang, thậm chí còn có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn oánh nhuận của cô cong thành một độ cong hoàn mỹ, mảnh khảnh yếu ớt.

Phảng phất như nhéo một cái là đứt, không chịu nổi một kích.

Sau khi anh ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì.

Chu Trung Phong nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, yết hầu lăn lộn, ngữ khí nhàn nhạt: “Ừ.”

Ngược lại cũng không ngang ngược như trong tưởng tượng.

Ngắn ngủi một chữ ừ, làm cho Khương Thư Lan nghĩ không rõ, rốt cuộc là anh tiếp nhận lời xin lỗi của cô, hay là không tiếp nhận?

Trong phòng, bầu không khí lại trở nên lúng túng.

Khương Thư Lan xấu hổ đến mức muốn xoắn tay của mình thành một cái bánh quai chèo luôn rồi.