Chương 53

Hơn nữa, anh cũng cần chuẩn bị lễ vật trước khi tới nhà, không thể tay không đi đến nhà gái được.

Khương Thư Lan nhận lấy tờ giấy, cúi đầu nhìn xuống, chữ viết của anh rất đẹp, toát lên vẻ mạnh mẽ, khí thế lỗi lạc.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, chần chờ gật đầu: “Được!”

Tưởng Tú Trân vốn đang đuổi theo, muốn thay Khương Thư Lan giải thích hai câu, nói cô không phải loại người như Giang Mẫn Vân nói.

Nhưng sau khi cô ấy nhìn thấy cảnh này thì chỉ lặng lẽ lui ra ngoài.

Cô ấy đứng ở phía sau cửa sổ, lẳng lặng nhìn hai người, đột nhiên nở một nụ cười từ tận đáy lòng: “Thư Lan, lần này em chung quy là đã gặp đúng người rồi đó.”

Cô ấy vốn tưởng rằng bị Giang Mẫn Vân đảo ngược tình thế, sợ là lần xem mắt này lại phải thất bại.

Thế nhưng trăm triệu lần không ngờ tới là sẽ để cho cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này.

Tưởng Tú Trân vui vẻ từ tận đáy lòng, chỉ là nét tươi cười khi nói đến Giang Mẫn Vân mà chủ nhiệm Vu đang răn dạy thì có hơi nhạt đi vài phần.

Cô ấy tiến lên trực tiếp cảnh cáo: “Thanh niên trí thức Giang, người đúng thì cô không phá được, người sai thì phá cho hư là điều hiển nhiên.”

Người đúng là ai?

Ai là người sai?

Chẳng phải là đang ám chỉ hai người Chu Trung Phong và Trâu Dược Hoa đây sao?

Đương nhiên là khi Giang Mẫn Vân nghe nói như vậy, sắc mặt cô ta trắng bệch: “Chủ nhiệm Tưởng, tôi không có... không phải như mọi người nhìn thấy đâu.”

Tưởng Tú Trân cười nhạo một tiếng, đều là hồ ly tinh ngàn năm, chơi trò liêu trai gì đó, cô ấy cũng không buồn nghe giải thích, lập tức quay đầu rời đi.

Ngược lại, chủ nhiệm Vu dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi: “Thanh niên trí thức Giang, cô sẽ phải hối hận vì điều này.”

Dứt lời, anh ta cũng rời đi theo.

Còn lại một mình Giang Mẫn Vân đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, cô ta hối hận sao?

Cô ta hối hận vì điều gì? Hối hận vì đã từ bỏ tên lính nghèo Chu Trung Phong sao?

Làm sao có thể chứ!

......

Dưới tàn cây hòe già của đại đội Ma Bàn, có không ít thành viên của đại đội sản xuất.

Tưởng Lệ Hồng cầm lấy một nắm hạt dưa, cắn xong rồi nhả vỏ hạt dưa ra đầy đất, lải nhải với người ta: “Tôi thấy lần này Khương Thư Lan xem mắt nhất định sẽ thất bại!”

“Sao lại nói như vậy?”

“Có sinh viên đại học ưu tú như Mẫn Vân nhà chúng tôi ở đây, vậy người làm lính có thể coi trọng Khương Thư Lan à? Không phải tôi nổ, Mẫn Vân nhà tôi vừa đi một chuyến, vậy thì sẽ không còn thuận lợi cho Khương Thư Lan nữa!”

Lời này vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Lệ Hồng, cô không sợ người nhà họ Khương nghe được sẽ lột da cô à!”

“Tôi mà sợ cái gì chứ? Ngay cả khi người nhà họ Khương đến, tôi cũng dám nói!”

Khương Thư Lan và Giang Mẫn Vân vừa mới từ công xã đại đội bộ trở về, hai người nhất thời đứng yên tại chỗ.

Giang Mẫn Vân có chút gấp gáp, cô ta hận không thể đi lên che miệng mẹ kế lại.

Mà thần sắc của Khương Thư Lan thì không thay đổi, thậm chí còn cười cười với Giang Mẫn Vân, nụ cười này giống như là một cái bạt tai đánh vào mặt Giang Mẫn Vân.

Lúc trước đã xảy ra chuyện gì, Giang Mẫn Vân là người rõ ràng nhất.

Giang Mẫn Vân đỏ mặt, tiến lên nắm lấy tay Tưởng Lệ Hồng, muốn rời đi: “Thím, chúng ta về nhà thôi!”

“Về cái gì mà về? Mẫn Vân? Con ở trước mặt mọi người nói một câu nói thật, không nên thay Khương Thư Lan giữ lại mặt mũi làm gì!”

Tưởng Lệ Hồng hất tay cô ta ra, gào thét hỏi: “Thế nào? Có phải như những gì ta nói không? Vậy người lính có coi trọng con không? Không coi trọng Khương Thư Lan đúng không?”