Chương 17: Tiền riêng

Số phiếu tạm thời không dùng đến, Hứa Thiến cất lại. Cô lại lấy phiếu thịt từ số phiếu có thể dùng ra, từ năm 1970 đến năm 1980, hầu như tháng nào năm nào cũng có phiếu thịt.

Tháng nhiều nhất có mười mấy hai mươi phiếu, tháng ít nhất chỉ có một phiếu thịt nửa cân. Ví dụ như tháng này, chỉ có hai phiếu thịt, có thể mua được một cân thịt lợn.

Tháng sau nhiều hơn một chút, có sáu phiếu, có thể mua ba cân thịt, ba cân thịt đã là rất nhiều rồi.

Thời đại này, một tháng mọi người không ăn được tám lạng thịt.

Số phiếu mang từ kiếp sau đến coi như đã giúp cô một việc lớn.

Hứa Thiến sắp xếp lại các loại phiếu trong tay.

Mỗi năm mỗi tháng, có những loại phiếu nào có thể dùng, những loại phiếu nào hết hạn khi nào, cô đều đánh dấu để tránh lãng phí.

Sắp xếp xong các loại phiếu, cô lại đếm tiền.

Cô mang theo ba nghìn năm từ kiếp trước đến, đây đều là tiền thật, đã nhờ người thẩm định.

Thời gian phát hành đều là vài năm trước, bây giờ lấy ra dùng, chắc chắn sẽ không gây bất kỳ nghi ngờ nào.

Còn về việc tiền mới hay cũ càng không thành vấn đề.

Ngoài ra còn có năm trăm đồng cha cô đưa khi cô về nông thôn, sáu trăm đồng cha cô đưa khi cô kết hôn, tiền sính lễ là một trăm tám mươi tám đồng.

Số tiền này khi cô mới về nông thôn mua sắm đồ đạc đã dùng một ít, bây giờ chỉ còn một nghìn mốt.

Còn có tiền lương mà Chu Văn Quân đưa cho cô, trước khi chia gia sản, mỗi tháng anh gửi về nhà ba mươi đồng.

Cô lấy mười lăm đồng, bà Chu lấy mười lăm đồng. Số tiền này, trong thời gian cô mang thai mua thịt, mua trứng, mua gạo, mua bột mì, về cơ bản đều đã dùng hết.

Lần này Chu Văn Quân về nhà, mang theo một nghìn đồng, đưa bảy trăm đồng cho cha anh để sửa nhà.

Số tiền còn lại ba trăm đồng đều đưa cho cô, theo anh nói, số tiền này là một phần tiền lương và tiền thưởng mà anh tiết kiệm được trong những năm qua.

Hứa Thiến cảm thấy chắc chắn Chu Văn Quân còn tiền, chưa đưa hết nhưng cũng không còn nhiều, người này không trung thực.

Trước đây anh đã thề thốt với người nhà rằng, tiền lương của anh chỉ có ba mươi hai đồng, thực ra là không đúng.

Anh đã nói ít đi mười đồng, đúng ra phải là bốn mươi hai đồng.

Mà lần này anh lại về nói với cô, tiền lương của anh đã tăng lên, tăng lên bốn mươi sáu đồng nhưng Hứa Thiến không tin.

Yêu cầu anh mỗi tháng phải gửi về bốn mươi lăm đồng, Chu Văn Quân cười trừ không phản bác, coi như đã đồng ý. Về khoản tiền lương này, anh thực sự không nói thật.

Nhưng cũng không quá vô lý.

Tiền lương của anh bây giờ là năm mươi hai đồng một tháng, gửi về bốn mươi lăm đồng, thực sự không còn bao nhiêu.

Nhưng tiền thưởng của anh không cố định, nếu anh muốn giữ lại một ít tiền riêng thì chỉ có thể tiếp tục cố gắng phấn đấu.

Chu Văn Quân giấu Hứa Thiến để giữ tiền riêng, cũng có chút tính toán, mặc dù anh cũng không định làm gì, chỉ là đàn ông mà, trong túi không thể không có tiền riêng.

Nếu không thì mất mặt lắm!

Hứa Thiến gom tiền lại đếm, tổng cộng là bốn nghìn chín, cộng thêm một số tiền lẻ là năm nghìn.

Tiền tuy không nhiều nhưng cũng đủ dùng, ngoài ra đồ dùng trong không gian của cô cũng không ít, cô dự định đợi một hai năm nữa, khi con cái có thể tự lập, cô sẽ đi chợ đen.

Gạo, bột mì, dầu ăn, thịt đều có thể bán một ít, những loại phiếu không dùng hết cũng có thể đổi ra, đến lúc đó hóa trang một chút, thêm vào đó có không gian, độ an toàn cũng khá cao.

Nhưng cô không định bán quá nhiều, bây giờ mới là năm 1970, còn lâu mới đến ngày tự do buôn bán, bán quá nhiều, sau này cô ăn gì, uống gì?

Cũng may cô ở nông thôn, có thể mua lương thực ở đội, nếu không thì lương thực trong không gian không đủ để ăn mười năm.

Ngày đầy tháng của ba đứa trẻ, vợ chồng thằng tư nhà họ Chu về, trong tay còn xách một gói đường đỏ, là quà mừng đầy tháng cho Hứa Thiến.