Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch

Chương 25: Mượn tiền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cắt rau hẹ xong, mấy đứa trẻ ngồi bệt trước cửa bếp rửa rau, Vương Liên Hoa thì làm cá ở trong bếp.

Sau khi Hứa Thiến hái lá chuối về, mẹ chồng nàng dâu ba người liền ngồi ở chiếc bàn nhỏ trong bếp gói bánh. Một nắm gạo nếp với một quả táo đỏ, sau đó cuốn lá chuối ở bên ngoài là xong một chiếc bánh.

Chẳng mấy chốc, ba người đã gói xong. Lúc này, chị dâu cả cũng hái một giỏ ớt với ba bốn quả dưa chuột từ vườn ở sau nhà cũ mang sang.

Gần trưa, thằng tư Chu Văn Hoa và vợ cũng về, họ cũng xách theo mấy chiếc bánh ú, một miếng thịt lợn, nhìn là biết đến để chúc mừng.

"Thằng tư, em dâu tư đến rồi à, sao lại mang nhiều đồ thế? Mau vào nhà đi, chỉ chờ hai đứa đến nữa thôi đấy."

Hứa Thiến nhiệt tình tiếp đón, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên người ta tới cửa, Hứa Thiến là chủ nhà nên đương nhiên phải nhiệt tình chiêu đãi.

Chu Văn Hoa chỉ cười mà không nói, đưa đồ trong tay cho Hứa Thiến. Còn Trịnh Anh thì ôm bụng đi dạo xung quanh nhà. Dạo qua mấy phòng xong cô ấy không khỏi kinh ngạc.

"Chị dâu hai, nhà mới của chị đẹp thật đấy!"

Người chị dâu thứ hai này của cô ấy đúng là người thành phố, chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói đến nhà vệ sinh thôi!

Sạch sẽ, sáng sủa, không có mùi, cô ấy nhìn mà ham.

Còn có cả cái sân nhỏ này nữa, đây đâu phải là nhà ở nông thôn, e là nhiều nhà ở thành phố cũng còn không bằng ấy chứ!

Ngoài việc không phải xây bằng gạch đỏ thì cái gì cũng tốt.

Hứa Thiến cười nhẹ: "Làm sao mà tốt được, cũng chỉ là sửa sang một chút thôi, miễn là mình ở thoải mái là được.

Muốn sửa sang lại đàng hoàng thì chị cũng không có nhiều tiền, thôi thì phải để sau này xem ba đứa nhỏ kia có làm được gì không thôi!"

"Chắc chắn là được rồi, nhìn Đại Oa là biết đây là một đứa thông minh, sau này chắc chắn có thể cho chị ở nhà cao cửa rộng."

"Thôi, hy vọng được vậy đi!"

Hai người vừa nói vừa cười đi vào nhà thì thấy bà Chu đang chỉ huy Chu Văn Hoa lấy mặt bàn tròn ra thay mặt bàn vuông. Rồi chỉ huy Đông Mai với mấy đứa nhỏ đi bê ghế, lấy đũa.

Một bát canh chua nấu cá đầy ắp được bưng lên bàn làm mọi người không khỏi nuốt nước bọt, Trịnh Anh cười hỏi.

"Chị dâu hai, con cá này của chị là mua ở hợp tác xã cung tiêu à? Em chưa thấy con cá nào to thế này bao giờ? Trước đây em đi mua cá, hầu hết đều khoảng ba cân, bốn cân còn rất hiếm gặp đấy."

"Chị đi sớm, lúc đó vẫn còn mấy con! Người ta tranh nhau mua cũng nhiều, chị vừa cân xong, mấy con đó đã bán hết rồi. Lần sau em đi sớm một chút có khi lại gặp."

Hứa Thiến nghiêm túc nói bừa.

Trịnh Anh cũng không nghi ngờ, chỉ nghĩ rằng mình đi muộn nên mới không mua được cá to, Nhưng mà cái này cô ấy cũng không quan tâm lắm.

Dù sao mỗi tháng cũng được phát nhiều phiếu thịt như vậy, so với cá, nhà bọn họ thích ăn thịt hơn.

"Được, vậy lần sau em đi sớm một chút."

Sau khi bưng cá lên liền đến món đậu đũa trộn, dưa chuột trộn. Tiếp đó là trứng xào hẹ, cuối cùng mới là thịt xào và bánh ú. Hứa Thiến còn lấy ra hai đĩa đường trắng.

Sau khi thức ăn lên đủ, Chu Lão Hán có chút xúc động nói hai câu. Đại khái là dù bây giờ đã ra ở riêng rồi nhưng vẫn mãi là người một nhà, hy vọng gia đình chúng ta ngày càng tốt hơn, sau đó mọi người mới bắt đầu ăn.

Một bàn toàn món ăn dầu mỡ, thịt cũng nhiều, người lớn còn có thể kiềm chế một chút, chứ đám Xuân Mai và mấy đứa nhỏ khác thì phấn khích lắm, miệng toàn là thịt.

Thịt ở thời này rất hiếm, lâu lắm mới được ăn một chút. Mặc dù nhà họ Chu ăn thịt nhiều hơn so với các nhà khác trong thôn nhưng mấy đứa trẻ con vẫn rất thèm thịt.

Hôm nay Chu Lão Hán rất vui, còn cùng ba đứa con trai uống một chén rượu trắng, sau khi ăn hết cá trong bát, Hứa Thiến lại mang nước canh còn lại vào bếp nấu thêm hai nồi mì.

Nhưng dù vậy, một bàn thức ăn, một nồi bánh ú, cộng thêm hai nồi mì đều được ăn sạch sẽ.
« Chương TrướcChương Tiếp »