Chương 42: Gánh nước

Hứa Thận không khỏi nghi hoặc hỏi. Nếu có nhà tập thể, em gái và em rể có thể ở gần nhau hơn một chút.

"Công việc của bọn họ như vậy thì xây được ở đâu chứ? Phải đi khắp nơi trên cả nước thì xây hay không cũng như nhau. Dù thế nào thì Văn Quân cũng không ở nhà.

Để nói sau vậy, dù sao ở đây cũng có nhà để ở."

Chu Văn Quân vẫn luôn là người rất chăm chỉ. Trong công việc, anh luôn là người xông pha nơi gian khổ, chỗ nguy hiểm nào anh cũng dám đến. Nếu không thì một chàng trai dưới nông thôn như anh, trình độ học vấn cũng không cao, đứng cùng nhiều người có trình độ cao hơn lại có thể thăng chức nhanh như vậy?

Tình cảm của Hứa Thiến và anh cũng không đến mức một ngày không gặp như cách ba thu, không có đối phương thì không sống được.

Huống hồ, trên người cô có nhiều bí mật như vậy. Cứ như bây giờ, hai người ở xa nhau một chút là tốt nhất.

Hứa Thận thấy em gái mình thực sự không nghĩ đến chuyện này, liền gật đầu, không nhắc lại nữa.

Ăn cơm xong, Hứa Thiến đi dỗ con.

Hứa Thận nhận việc rửa bát.

Rửa bát xong, anh ấy còn sang nhà cũ gánh mấy gánh nước về đổ đầy chum nước trong bếp.

"Em gái, em thực sự nên đào một cái giếng, giếng nước này cũng xa quá rồi. Chỉ mới gánh có mấy gánh nước này thôi mà anh đã mệt bở hơi tai..."

Hứa Thận thở hổn hển phàn nàn. Hứa Thiến chỉ cười, anh trai cô quả nhiên không phải người phù hợp làm việc chân tay.

Gánh một gánh nước về chỉ được có nửa gánh. Bình thường đều là anh cả của Chu Văn Quân với thằng ba thay phiên gánh nước cho cô.

Thường thì sáng sớm gánh hai gánh nước, tối gánh thêm một gánh nữa là đủ, chứ không giống như anh trai cô phải chạy bảy tám chuyến.

"Đó là do sức anh yếu..."

"Yếu... Em thế mà lại nói anh yếu. Em gái, em còn có lương tâm không vậy, anh đang gánh nước cho em đấy!"

Hứa Thiến không nói gì, xem thường mà nhìn anh ấy. Hứa Thận tức không chịu được, anh ấy xắn tay áo lên muốn chứng minh mình không hề yếu.

"Nhà có củi cần chẻ không? Anh chẻ cho em, cũng để em biết anh trai của em khỏe thế nào."

"Không có."

Củi nhà cô một nửa là kéo từ nhà cũ sang, một nửa do bạn của Chu Văn Quân là Dương Thiết Trụ chặt xong rồi bó thành từng bó, đẩy hai xe đến cho cô.

Những củi này đều có thể đốt trực tiếp, căn bản không cần phải chẻ thêm. Hứa Thận nghe vậy lập tức như quả bóng xì hơi ngồi phịch xuống.

Hứa Thiến cuối cùng vẫn là đi tìm việc cho anh ấy làm, bảo anh ấy đi nhào bột, cán vỏ bánh, còn cô thì đến vườn rau bên nhà cũ.

Cắt một nắm rau hẹ với hái một nắm đậu đũa về.

Đi đến nhà cũ hái rau là do không còn cách nào khác nữa, rau cô trồng ở đây căn bản không thể mọc nhanh.

Bữa tối hôm đó cô gói hai loại sủi cảo.

Nhân trứng hành lá với nhân thịt lợn dưa chua.

Hứa Thiến nấu một nồi lớn, khoảng hơn hai trăm cái, thế là cô lại bưng hai bát sang bên nhà cũ.

Một bát to, một bát nhỏ, bát to cô bưng sang nhà anh cả Chu Văn Quốc, bát nhỏ cô bưng sang nhà thằng ba. Từ sau khi chia nhà thì hai anh em Chu Văn Quốc, Chu Văn Binh đã nấu cơm riêng.

Nhà anh cả của Chu Văn Quân thì có cha mẹ ở đây nên tất nhiên Hứa Thiến phải đưa bát nhiều hơn nhiều hơn. Còn nhà thằng ba thì bưng một bát nhỏ sang, xem như có lòng là được.

Vì biết sáng hôm sau Hứa Thận ăn sáng xong là về nên sáng sớm Hứa Thiến dậy đã hấp bánh bao, còn luộc thêm mười quả trứng để Hứa Thận mang theo ăn trên đường.

Bánh bao cũng có hai loại nhân, nhân đậu phụ khô thịt xông khói và nhân thịt đậu đũa, hấp cũng không nhiều lắm.

Sau khi hai anh em ăn xong, Hứa Thiến liền gói những cái còn lại để Hứa Thận mang theo ăn trên đường.

Hứa Thận cũng không khách sáo với em gái mình.

Dù sao từ đây về thành phố anh ấy còn phải đi tàu mất ba ngày hai đêm. Trên tàu hôi hám, cũng chẳng có gì để ăn, mang nhiều đồ nhà theo một chút là tốt nhất.

Ăn xong, thu dọn đồ đạc xong xuôi Hứa Thiến liền đạp xe đưa Hứa Thận ra ga tàu. Khi về cô cũng không về nhà mà đi thẳng đến nhà cũ.

"Cha, chuyện con nói lần trước đó, cha đã tìm được người chưa? Khi nào thì họ đến?"