Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70 Mẹ Ruột Là Nhân Vật Phản Diện, Tôi Mang Bé Con Ăn Dưa Xem Kịch

Chương 48: Biết nói rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô dự định sẽ giảm thêm mười cân nữa, giảm đến 53 kg là được rồi.

Dù sao cô cũng cao, một mét sáu tư cơ mà!

Nếu gầy quá thì cũng không đẹp, bản thân cô cũng không thích lắm, đặc biệt là trước ngực sẽ không còn gì nữa.

Chiều cao của cô ở đời trước thấp hơn nhiều, chỉ khoảng một mét sáu nhưng cân nặng của cô khi đó cũng ít hơn bây giờ, chỉ có 48 kg cân.

Hồi đó, cô thường đi giày cao gót, mặc áo gió hoặc áo bành tô, trông vừa đẹp vừa ngầu, khí chất ngút trời!

Đợi đến khi cô giảm được cân, chắc cũng gần đến mùa đông.

Đến lúc đó, cô sẽ mua một chiếc áo khoác bành tô mặc vào người, rồi mua thêm một đôi giày da nhỏ, nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích.

Ngũ quan trên khuôn mặt này của cô vẫn khá đẹp, mắt to, sống mũi cao, đầu mũi nhỏ nhắn, da cũng trắng, nếu trang điểm tử tế thì vẫn rất xinh đẹp.

Ôi, để sinh ba đứa nhỏ này, cô đã phải hy sinh rất nhiều, bây giờ cô béo như một quả bóng rồi.

Hừ, nếu mấy đứa này lớn lên mà không hiếu thuận với cô thì xem cô xử lý chúng thế nào.

"Vì mấy đứa các con, mẹ đã phải hy sinh rất nhiều. Vậy mà các con còn không mau gọi mẹ đi!"

".... Á.... Á!"

".... Á.... Mẹ!"

Hứa Thiến vừa dứt lời thì phát hiện đứa nhỏ nhất đã mở miệng gọi cô một tiếng mẹ.

Hứa Thiến còn tưởng mình nghe nhầm, liền trêu thêm hai lần nữa, lần này cô đã nghe rõ ràng, đứa út thực sự đã bắt đầu biết gọi mẹ rồi!

".... Mẹ."

Hứa Thiến đột nhiên xúc động, không biết nên nói gì bây giờ, hốc mắt đỏ hoe rơi nước mắt.

Bình tĩnh lại một chút, cô lại tiếp tục trêu chọc hai đứa nhỏ còn lại, muốn dụ chúng gọi mẹ.

Kết quả trêu chọc mãi, hai đứa nhỏ này vẫn chỉ biết a a, gọi mãi không ra tiếng mẹ. Hứa Thiến cũng bất lực.

May mà khởi đầu tốt đẹp, một đứa đã biết gọi rồi, hai đứa còn lại chắc cũng nhanh thôi.

Thế là trong thời gian này, cô cũng không quan tâm đến chuyện bên ngoài nữa, ngày nào cũng ở nhà dạy con gọi mẹ.

Đến khi cả ba đứa nhỏ đều biết gọi mẹ thì đã là hai tháng sau.

Ba đứa nhỏ đã tròn một tuổi, Hứa Thiến cũng đã cai sữa mẹ thành công cho chúng rồi nhưng vẫn tiếp tục cho chúng uống sữa bột.

Sữa bột trong không gian của Hứa Thiến không còn nhiều, nhưng cô có khá nhiều phiếu công nghiệp, có thể đi mua thêm sữa bột về.

Sữa bột thời này đều là sữa tươi nguyên chất được sấy khô, không thêm bất kỳ thứ gì vào.

Mặc dù về mặt dinh dưỡng không tốt bằng sữa tươi nhưng còn tốt hơn là không có sữa để uống!

Cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy thôi, đây đã là điều kiện tốt nhất mà cô có thể cung cấp cho các con rồi.

Đứa trẻ một tuổi đã có thể chập chững đi vài bước bằng đôi chân ngắn của mình.

Hứa Thiến sợ làm ba đứa nhỏ ngã nên đã dọn sạch căn phòng bên phải thành một căn phòng trống.

Cô còn mang một ít rơm về tết thành những bím rơm dài.

Rồi lấy kim và chỉ, cuộn bím rơm lại và khâu chúng lại với nhau là có thể khâu thành một tấm thảm.

Sau khi mặt đất của căn phòng được trải thảm, Hứa Thiến liền dắt ba đứa nhỏ tập đi, hoặc để ba đứa tự vịn tường đi từng bước một.

Vì trên sàn đã trải thảm nên cô không sợ ba đứa nhỏ bị ngã.

Có lẽ vì ngã xuống thấy không bị đau nên ba đứa nhỏ rất thích đi đi lại lại.

Mỗi khi trời vừa sáng, chúng đã bắt đầu đòi Hứa Thiến bế xuống giường, đi vài bước trong căn phòng, rồi ngồi nghịch chân một lúc mới lại đi thêm vài bước nữa.

Miệng chúng còn bi bô bi bô không biết là muốn nói gì, thỉnh thoảng cũng bật ra một hai chữ cô có thể nghe hiểu được.

Ví dụ như khi ăn cơm mà chúng muốn ăn thứ gì đó, chúng sẽ nói "Ăn." Hoặc khi muốn thứ gì đó, chúng sẽ chỉ vào thứ đó và nói "Muốn, muốn."
« Chương TrướcChương Tiếp »