Chương 16: Có người đang lạt mềm buộc chặt (1)

Trở về khu tập thể thanh niên trí thức.

Thịnh Ngọc Châu định nấu nước tắm rửa một lượt, cả người đều là mồ hôi chua lè, đâu còn là cô gái nhỏ sạch sẽ thơm tho như mọi ngày.

Đi tới trước bếp, Thịnh Ngọc Châu múc nước đổ vào nồi, sau đó ngồi xổm xuống, nghĩ xem nhóm lửa thế nào.

Lần đầu tiên làm thử, cô khiến mặt mình đầy tro bụi đen ngòm.

Lần thứ hai, nhét quá nhiều cỏ khô vào bếp, kết quả chỉ có khói đen nồng đậm bốc ra, khiến Thịnh Ngọc Châu bị sặc, ho khan không ngừng. Khó thật đấy, vì sao cô thấy người khác nhóm lửa đều đơn giản như vậy nhỉ?

Lăn lộn một lúc lâu, Thịnh Ngọc Châu khóc không ra nước mắt, vừa rồi thiếu chút nữa còn cháy cả tóc.

Đợi khi cô tắm rửa xong ra ngoài, ừm… Chủ yếu là vì cô mất quá nhiều thời gian đun nước nóng, đã có vài thanh niên trí thức trong khu tập thể tan làm về nhà.

“Ai nha, sao còn ít nước như vậy? Còn nữa, ai dùng củi lung tung thế?” Vương Tuyết Trúc phụ trách nấu cơm hôm nay, tất nhiên là phải xuống bếp đầu tiên rồi.

Chỉ là cô ta vừa bước xuống bếp, đã trông thấy mặt đất hỗn loạn, còn thiếu cả nước và củi.

Trong niên đại không có nước máy và khí đốt này, nước cần tới giếng nước gánh về, củi cần mình tự vào núi kiếm.

Tất cả đều là thành quả lao động của thanh niên trí thức được phân công rõ ràng trong khu tập thể, Vương Tuyết Trúc không nổi giận mới là lạ.

Đầu tiên cô ta phải hỏi ra được là ai làm, nếu cô ta không rên một tiếng, cuối cùng người bị chất vấn còn không phải là cô ta sao?

Nghe Vương Tuyết Trúc dò hỏi, thanh niên trí thức khác đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không biết ai làm ra việc này.

Nhưng Lý Yến lại đoán được, cô ta biết phần tử xấu kia làm việc giúp Thịnh Ngọc Châu, nên Thịnh Ngọc Châu tan làm sớm hơn mọi người, nghi ngờ là đối phương làm.

Đương nhiên, cô ta không phải bạn tốt của Thịnh Ngọc Châu, sao có thể giấu giếm giúp cô ấy?

Nên đã nói ra suy đoán của mình.

Về Thịnh Ngọc Châu, bởi vì hành vi dây dưa với Lê Thừa Du cô làm ra trước đó khiến người khác không vui, dù hôm nay biểu hiện ấm ức của cô khiến người ta đau lòng, vẫn có không ít người bất mãn với cô.

“Thịnh Ngọc Châu! Sao cô ta có thể làm ra chuyện này!”

“Đúng vậy, chúng ta vất vả lắm mới kiếm được về, cô ta lại……”

Cả đám lẩm bẩm oán trách, tất cả đều chỉ trích hành vi của Thịnh Ngọc Châu, Vương Tuyết Trúc thấy vậy, xoay người đi nấu cơm, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tóm lại không trách cô ta là được, cùng lắm những người tắm rửa sau dùng ít nước chút.

……

“Thịnh Ngọc Châu, có phải cô lãng phí củi lửa và nước sạch không?” Thấy Thịnh Ngọc Châu ra ngoài, Lý Yến đứng ra chinh phạt Thịnh Ngọc Châu đầu tiên.

Thịnh Ngọc Châu nhìn cô ta, không hiểu ra sao. Vừa xuyên tới ngày đầu tiên, cô vẫn chưa ý thức được trong niên đại không có nước máy và khí đốt này, tắm rửa thoải mái cũng là chuyện xa xỉ.

Thấy Thịnh Ngọc Châu cố ý giả vờ không hiểu ý của mình, Lý Yến liền nổi giận: “Thịnh Ngọc Châu, đừng tưởng rằng cô không nhận là chúng tôi không nhìn ra, cô vừa tắm xong, có phải không?”

Còn gội đầu nữa…

“Tôi không…” Thịnh Ngọc Châu nghiêm túc phản bác, sao cô có thể lãng phí? Nước tắm cô đã dùng hết, không lãng phí một giọt nào!

Củi lửa cũng vậy, sau khi đun nước xong lập tức dập tắt, sao có thể gọi là lãng phí?

“Cô còn nói không! Vừa rồi Tuyết Trúc đã nói, trong bếp vừa bẩn vừa loạn, đều do cô gây ra! Hơn nữa, nước đều do mọi người cự khổ gánh về, cô lãng phí như vậy, không sợ làm mọi người thất vọng sao?”

Bị nhắc nhở, Thịnh Ngọc Châu mới nhớ tới, hình như trong ký ức của nguyên chủ có chuyện này, khiến cô nhất thời sửng sốt.

“Lý Yến, tôi nấu nước tắm rửa là lãng phí, vậy các cô nấu nước tắm rửa không phải lãng phí sao? Hình như cô có thành kiến rất lớn với tôi thì phải, lúc nào cũng nhằm vào tôi!”

Nói xong, Thịnh Ngọc Châu nhìn về phía thanh niên trí thức khác, tỏ vẻ kinh ngạc: “Các đồng chí, trời nóng thế này, cả người đầy mồ hôi, chẳng lẽ mọi người đều không tắm rửa sao?”

Ánh mắt và biểu cảm kia giống như đang nói, các người sống bẩn vậy sao?

Chỉ một câu, đã khiến sắc mặt của cả đám nữ thanh niên trí thức đen xì, còn mấy nam thanh niên trí thức ngồi cách đó không xa thì vừa đen vừa đỏ.

Nghĩ lại cũng đúng thôi, con gái yêu sạch sẽ gì đó, không vấn đề. Chủ yếu là do dung nhan vô cùng xinh đẹp kia của Thịnh Ngọc Châu phát huy tác dụng.

“Đúng là không biết xấu hổ, mở mồm ngậm miệng là tắm rửa.” Còn nói ra mấy lời này trước mặt đám con trai, đồ mặt dày không biết xấu hổ.

Nghe thấy giọng nói chưa lè ấy, Thịnh Ngọc Châu lập tức biết chủ nhân là ai, cô nhìn qua, đập vào mắt là ánh mắt nồng đậm ghen ghét của Lý Yến.

Thịnh Ngọc Châu lập tức nước mắt lưng tròng, giống như cực kỳ ấm ức, mở miệng: “Lý Yến, vì sao cô luôn nhằm vào tôi như vậy, các anh trai trong khu tập thể thanh niên trí thức đều không trách tội tôi.”

Tiếng nức nở đầy ấm ức khiến người nghe cảm thấy đau lòng, tiếng “Anh trai” do đóa hoa phú quý nói ra khiến mấy anh chàng thanh niên trí thức đều rung động, ánh mắt vô thức nhìn qua, thiếu chút nữa đã ngây người.

Trước kia Thịnh Ngọc Châu đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng tính tình ngang ngược kiêu ngạo, lại chỉ dính Lê Thừa Du, dưới sự cố ý của Giang Quả Nhi, có không ít người vô cảm với cô.

“Lý Yến, cô hà khắc như vậy làm gì? Hơn nữa, nước đâu phải cô gánh về.” Một nam thanh niên trí thức rất chướng mắt Lý Yến mở miệng. Cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi trong khu tập thể, khiến bọn họ không giây phút nào được yên bình.

“Đúng vậy, Lý Yến, chẳng qua chỉ là việc nhỏ, đừng chuyện bé xé ra to, ồn ào khiến cả khu tập thể không được yên bình. Cô không thể yên tĩnh chút giống đồng chí Giang Quả Nhi sao?”