Chương 23: Người tốt bụng

Lại một ngày mới đến, trong niên đại không có đèn điện này, Thịnh Ngọc Châu đi ngủ rất sớm, tuy rằng không quen, nhưng thân thể mệt nhọc khiến cô ngủ một giấc đến tận sáng.

Vì có Lý Yến bồi tội, Thịnh Ngọc Châu không cần dậy sớm nấu ăn, Thịnh Ngọc Châu đánh răng rửa mặt xong, chỉ việc ngồi trên ghế đẩu chờ ăn cơm.

Ăn cơm xong, Thịnh Ngọc Châu chậm rãi đi theo thanh niên trí thức khác ra đồng làm việc, dù sao cũng phải đi, đi sớm đi muộn cũng thế. Thịnh Ngọc Châu còn cố ý đi hỏi trưởng thôn, xem có công việc nào đơn giản chút không.

Đối với điều này, trưởng thôn tức giận mắng, đào khoai đã là công việc đơn giản nhất rồi! Khai hoang, gặt lúa…. Những việc nhà nông khác còn vất vả hơn, bảo Thịnh Ngọc Châu ngoan ngoãn làm việc, đừng gây sự!

Hôm nay Lý Yến cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, luôn có cảm giác người khác đang nhìn mình trào phúng. Phía trước là Giang Quả Nhi đi giữa đám nữ thanh niên trí thức, thấy hình như cô ta định gọi Lý Yến đến đi cùng, mọi người đều vội vàng ngăn cản Giang Quả Nhi.

“Quả Nhi, nhìn qua đã biết Lý Yến kia không phải loại người tốt lành gì rồi, sau này cậu cách xa cô ta chút.”

“Đúng đấy, cẩn thận không cậu cũng bị người ta bôi nhọ, không biết vì sao trên đời lại có loại người lòng dạ ác độc như vậy.”

Bọn họ kéo Giang Quả Nhi rời đi, bỏ lại Lý Yến phía sau, nhưng mấy lời vừa rồi vô cùng lớn tiếng, giống như cố ý nói cho Lý Yến nghe vậy.

Giang Quả Nhi muốn nói lại thôi, sau đó dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lý Yến, rồi lại có chút thất vọng thu hồi ánh mắt.

Mấy nữ thanh niên trí thức đi cùng đều cảm thấy Giang Quả Nhi thật sự quá lương thiện, người như Lý Yến sao đáng được đồng tình?

Thím Triệu cũng không phải người dễ chọc gì, bởi vì bị trưởng thôn dạy dỗ vài câu, bà ấy bèn trút tất cả cơn giận của mình lên người Lý Yến.

“Lý Yến……”

Bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, Lý Yến nghẹn ngào, chỉ có thể cúi đầu nhanh chân rời khỏi nơi này.

Hừ, thanh niên trí thức tên Lý Yến kia, lòng dạ cũng thật độc ác, còn muốn tôi chịu tội thay?” Đương nhiên là thím Triệu sẽ đi tìm bạn tốt của mình trong thôn tâm sự rồi, tiện thể tuyên truyền “Chuyện tốt” mà Lý Yến làm.

“Ai nha, không ngờ lòng dạ con gái thành phố lại xấu xa như vậy, xem ra…”

Câu kế tiếp, Lý Yến đã không nghe thấy, cô ta chỉ biết mọi người đều đang châm chọc mình.

Giang Quả Nhi!

Thịnh Ngọc Châu!

Trong lòng cô ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể nhanh chân rời khỏi nơi này, đợi thời gian trôi qua, cho chuyện này nhạt đi.

……

Tiếp tục trở lại đám ruộng hôm qua mình còn chưa làm xong, sau khi hít sâu một hơi, Thịnh Ngọc Châu vung cuốc lên, tiếp tục cố gắng.

“Thịnh, Đồng chí Thịnh Ngọc Châu.” Trên bờ ruộng, một cậu nhóc trong thôn há miệng cười ngây ngô chào hỏi Thịnh Ngọc Châu, có thể là vì thẹn thùng, nên mặt hơi đỏ lên.

“Hả?” Nghe thấy có người gọi mình, Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu nhìn qua. Là một thanh niên có chút ấn tượng nhưng không thân quen lắm, vẻ ngoài hàm hậu, tới tìm cô làm gì nhỉ?

“Có chuyện gì sao?” Trong lòng ngẫm nghĩ, đồng thời mở miệng dò hỏi.

“Đồng chí Thịnh Ngọc Châu, hôm qua… Hôm qua tôi thấy cô làm việc ở mảnh ruộng này, không… Không biết có cần giúp đỡ hay không?” Thanh niên hàm hậu xoa xoa gáy, hỏi.

Nhìn thanh niên chân chất trước mặt, với kinh nghiệm trong quá khứ của mình, Thịnh Ngọc Châu cho rằng, bình thường hỏi như vậy đều là khách sáo.

Chỉ là, người thanh niên này cố ý chạy tới mảnh ruộng cô làm việc, lẽ nào thật sự muốn tới làm việc giúp cô?

Ở nơi xa, Lục Dữ đang dắt em trai nhà mình ra ngoài, trong lúc lơ đãng, ánh mắt bắt gặp cảnh tượng phía bên này.

Thiếu nữ xinh đẹp mang mũ rơm trên đầu, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên trước mắt, cười vô cùng xán lạn. Thanh niên kia cũng ngượng ngùng hé miệng cười, qua đó có thể nhìn ra, hai người trò chuyện với nhau rất vui…

Con ngươi sâu thẳm chợt lóe lên rồi thu lại, giống như không nhìn thấy gì cả, khi rũ mắt xuống, cảm xúc trong mắt tối nghĩa khó hiểu.

“Anh trai, thật sự không cần em giúp sao? Em… Em có thể…” Nhìn anh trai có vẻ tâm trạng không tốt lắm, Lục Thu Hạo hiểu lầm, nhanh nhảu mở miệng hỏi.

Anh trai quá vất vả, nếu… Nếu cậu cũng có năng lực giống anh trai mình, vậy thì tốt rồi.

“Không cần.” Lục Dữ lạnh lùng từ chối, khai khẩn đất hoang, còn là khu đất dưới chân núi kia, tất cả đều là đá nhỏ, không phải công việc A Hạo có thể làm.

Nếu không phải vì lo A Hạo lại bị người ta lừa gạt, anh sẽ không đưa cậu ấy đi cùng.

“Anh trai, em… Em sẽ nghe lời, anh đừng nóng giận…” Lục Thu Hạo đi bên cạnh Lục Dữ ríu rít mở miệng, không biết có phải mình chọc giận anh trai hay không?

Nhưng mà Lục Thu Hạo không biết mình chọc giận anh trai chỗ nào, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất, chính là hỏi thẳng.

Phía bên này, Thịnh Ngọc Châu nghe người thanh niên trước mắt hỏi chuyện, hai mắt sáng lên, vận may của mình thay đổi rồi à? Sao lại có người tốt bụng như vậy?

“Anh không phải làm việc sao?” Trước khi đồng ý, Thịnh Ngọc Châu lắm miệng hỏi một câu. Lúc này cô vẫn chưa ý thức được con trai làm việc giúp con gái có ý nghĩa gì, chỉ đơn giản cảm thấy đối phương tốt bụng, muốn giúp đỡ mình.

Cậu thanh niên bị Thịnh Ngọc Châu hỏi, trầm mặc một lát, công việc của mình… Anh ta còn chưa bắt đầu làm đâu!

“Cương Tử! Cương Tử! Mày còn ở đó làm gì? Mau quay về làm việc! Có phải lại muốn lười biếng hay không?” Mảnh ruộng phía xa, giọng nói vang dội của một bà thím truyền đến, ngữ điệu như đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Cậu thanh niên tên Cương Tử kia bị mẹ mình gọi một tiếng, vội vàng đáp lời theo bản năng: “Tới, tới đây…”

“Vậy… Vậy… Đồng chí Thịnh Ngọc Châu, tôi… Tôi về làm việc trước nhé, đợi tôi làm xong việc, lại… Lại đến giúp cô…” Rõ ràng Cương Tử biết mẹ mình là người thế nào, nếu anh ta còn cố tình ở lại, lát nữa chắc chắn bà ấy sẽ qua đây mắng.

Đến lúc đó nhất định cực kỳ mất mặt, còn ảnh hưởng đến ấn tượng của đồng chí Thịnh Ngọc Châu về mình.