Chương 30: Ôm cây đợi thỏ (1)

“Đưa tôi đi cùng.” Thịnh Ngọc Châu cảm thấy nếu để một mình cô lên núi, còn không biết có bị lạc đường hay không đâu.

Cô đi bên cạnh tùy tiện nhặt vài cành cây, ừm… Nếu như có thể, anh chàng trước mặt kéo cành cây ra khỏi bụi gai cỏ dại giúp cô, thì càng tốt.

Trong lòng thầm mơ đẹp, khi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dữ, ánh mắt Thịnh Ngọc Châu càng sáng hơn như chứa cả bầu trời sao lấp lánh, khóe miệng cũng vô thức cong lên nở nụ cười mong đợi.

Đôi mắt thâm trầm của Lục Dữ bình tĩnh nhìn Thịnh Ngọc Châu vài giây, mới chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn: “Trên núi… Không thích hợp với cô.”

Đừng tưởng rằng sống ở nông thôn đều là người thuần phác, có người khi làm ra chuyện ác, còn thâm độc hơn bất kỳ ai.

Thịnh Ngọc Châu còn xinh đẹp hơn hoa khôi thôn rất nhiều lần, có thể nói, quanh mấy thôn trong phạm vi trăm dặm, không có ai đẹp như cô.

Nếu cô đơn độc lên núi, bị lưu manh hoặc kẻ ế vợ nào trong thôn nhìn thấy, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.

“Tôi cũng không muốn đi, hôm nay được nghỉ, vốn dĩ đang định nghỉ ngơi cho khỏe, ai ngờ thanh niên trí thức ở khu tập thể cứ khăng khăng kéo nhau ra ngoài làm việc, tôi đành phải lên núi kéo chút cành cây về, nếu không nhánh cây cũng được…”

Nói tới đây Thịnh Ngọc Châu phồng miệng lầm bầm, vô cùng khó chịu, nếu như bây giờ có thể cho cô xuyên về hiện đại, muốn cô làm gì cũng được.

Khi nghe Thịnh Ngọc Châu nói ra lời này, con người sâu thẳm của Lục Dữ nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu, biểu cảm hơi cổ quái, dường như đang nghi hoặc, vì sao cô ấy lại nói mấy lời này với mình?

“Thanh niên trí thức khác đều lên núi rồi, mọi người chiếu cố cho nhau…”Thịnh Ngọc Châu giải thích, không phải cô muốn lên núi chơi, mà cô phải đi nhặt củi mang về.

Sau khi nghe xong, Lục Dữ trầm mặc một lát, rồi nói ra một câu không đầu không đuôi: “Vậy cô chờ đó.”

Nói xong, anh xoay người đi thẳng lên núi.

Thịnh Ngọc Châu:……

“Ơ?”

Như vậy là thế nào nhỉ?

Thịnh Ngọc Châu ngơ ngác, sau đó nhanh chân đuổi theo, anh ấy nói vậy là có ý gì? Bỏ cô lại à?

Sao lại không có phong độ thân sĩ như vậy!

Điều này hoàn toàn khác so với những gì trước đó cô tưởng tượng, không phải yêu thầm cô sao?

Chẳng lẽ…… Là cô hiểu lầm?

Nghĩ đến có lẽ là tự mình đa tình, trên mặt Thịnh Ngọc Châu lập tức tràn đầy xấu hổ, may mà Lục Dữ đi trước không nhìn thấy, nếu không, Thịnh Ngọc Châu có thể xấu hổ đến mức tự đào hố chôn mình ngay tại chỗ.

Ý thức được có người theo sau mình, Lục Dữ ngập ngừng dừng bước, xoay người nhìn về phía đối phương, một tia bất đắc dĩ mơ hồ chợt lướt qua khuôn mặt lạnh lùng.

“Sao đột nhiên anh lại đi trước thế?” Đóa hoa phú quý nghểnh cổ hỏi, anh không cho cô đi cùng, cô cứ đi theo đó!

Cô giận rồi!

Bị chất vấn, Lục Dữ chỉ yên lặng nhìn lướt qua quần áo trên người cô, ý chỉ: “Trên núi nhiều bụi gai, cây dại, hôm nay cô không thích hợp lên núi.”

Được nhắc nhở, Thịnh Ngọc Châu mới ngớ ra, hình như hôm nay mình hơi vô ý rồi, đôi môi đỏ thắm mím chặt lại, ngập ngừng không thôi.

Cho nên… Ý anh là sao?

Đôi mắt to tròn như mắt mèo, cứ như vậy nhìn Lục Dữ.

“Chờ tôi ở chỗ này, bên kia có góc cây, có thể ngồi đó nghỉ ngơi.” Hình như Lục Dữ hiểu được Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa rõ ý mình, anh lặp lại lần nữa, coi như giải thích cho câu ngắn ngủn mình vừa nói ban nãy.

Ngữ điệu đã không còn lạnh như băng, thêm vào đó là chút kiên nhẫn mà có lẽ Thịnh Ngọc Châu vẫn chưa nhận ra.

Sau khi nghe xong lời này, Thịnh Ngọc Châu lại lần nữa sửng sốt. Hình như vẫn không rõ lời Lục Dữ có ý gì, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp nhìn anh, lông mi nhẹ nhàng quét qua da thịt trắng nõn, giống như lông chim lướt qua trái tim Lục Dữ.

Anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, xoay người đi tiếp, còn Thịnh Ngọc Châu cứ đứng ở đó nhìn theo bóng dáng rời đi của Lục Dữ, trong đầu quanh quẩn mấy lời anh vừa nói. Cô quay đầu nhìn lướt qua gốc cây mình ngồi ban nãy, lại nhìn lướt qua hướng Lục Dữ rời đi, sau đó xoay người, quay về chốn cũ nghỉ ngơi.

Nếu có thể lười biếng, Thịnh Ngọc Châu thật sự hy vọng ngày nào cũng làm một con cá mặn, a… Mộng tưởng của cô đơn giản quá…

Gốc cây… Tuy rằng là cây bị chặt, nhưng mặt trên không bằng phẳng chút nào, ngồi lên hơi đau mông, Thịnh Ngọc Châu bèn đi quanh gốc cây, nhặt chút vỏ cây rơi dưới nền đất.

Khi cô đang chờ đợi, cảm thấy cực kỳ nhàm chán, ánh mắt lướt trái lướt phải xem có gì hay ho không. Nơi này rất ít người qua lại, chỉ có một bà thím trong thôn cách đó xa xa cắt cỏ mang về.

Mặt trời dần lên cao, cũng không biết có phải vì ngày thường quá mệt mỏi hay không, hôm nay không phải làm việc, được ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, Thịnh Ngọc Châu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Ngay khi cô đang cảm khái, đột nhiên, một thứ gì màu xám trắng xông về phía bên này khiến Thịnh Ngọc Châu sợ tới mức vội vàng đứng dậy, đợi khi cô phản ứng lại, tập trung nhìn vào vật nhỏ kia, mới phát hiện ra là một con thỏ màu xám trắng đâm vào gốc cây, có thể là vì vừa rồi tốc độ quá nhanh, vừa đâm phải đã trực tiếp hôn mê.

Thịnh Ngọc Châu trợn tròn mắt, ôm cây đợi thỏ…… Hóa ra, thật sự có chuyện tốt bực này?