Chương 12: Có Thấy Ta Khác Biệt Gì Không??

"Tiểu Ngư, có phải chỉ còn hai gói thuốc thôi đúng không?" Trương Hỉ Mai cho Kiến Hưng uống thuốc xong, nhớ đến chuyện lão Trung y sẽ tự mình đến khám bệnh.

Dư Tiểu Ngư ừm một tiếng, "Đúng vậy, chờ thuốc hết, ta sẽ đi mời lão Trung y tới. ”

Nàng đang ngồi một bên may vá, may mấy miếng vải thừa, làm thành mấy cái túi nhỏ, lại đặt bột phấn làm từ hoa oải hương, đương quy, ngải diệp vào bên trong, giúp dưỡng tâm, an thần, hiệu quả rất tốt.

Chỉ còn lại một cái cuối cùng, Dư Tiểu Ngư Tử cẩn thận tỉ mỉ khâu lại miệng túi, Trương Hỉ Mai ngồi bên cạnh thấy nàng bận rộn, tò mò cầm lấy túi hương đã làm xong lên mũi ngửi thử, " Mùi rất dễ chịu, trong này có Ngải Diệp sao? ”

"Có ngải diệp cùng oải hương." Dư Tiểu Ngư chỉ chọn hai loại bình thường nhất nói, " Treo ở đầu giường, sẽ giúp ngủ ngon hơn một chút. ”

Lúc trước Tiểu Ngư đặt hoa oải hương khô ở nhà, cũng không biết có phải có tác dụng thật hay không, mà mùi oải hương không chỉ át bớt mùi thuốc Đông y trong phòng, buổi tối nàng ngủ quả thực đúng là vào giấc nhanh hơn, ngủ cũng sâu hơn.

Nói đến đây, Trương Hỉ Mai đột nhiên nhớ tới lời của đồng nghiệp, vội vàng hỏi: "Tiểu Ngư, con có cảm thấy mẹ có gì khác biệt hay không. ”

Dư Tiểu Ngư ngước mắt lên lên nhìn Trương Hỉ Mai, thắc mắc hỏi lại " Có gì khác biệt? ”

" Con có cảm thấy mấy ngày nay khí sắc của ta tốt hơn rất nhiều không, quầng thâm cũng không rõ ràng như trước nữa." Trương Hỉ Mai xoay mặt, để Tiểu Ngư nhìn rõ hơn.

Dư Tiểu Ngư cẩn thận nhìn một chút, hình như so với lần đầu gặp nàng, trạng thái đúng là đã tốt hơn rất nhiều.

Còn nhớ rõ lúc mình vừa mới xuyên tới, hai mắt nàng sưng lên như hai quả đào, tóc tai bù xù, trên mặt gần như chỉ toàn là nước mắt, trạng thái tệ đến không thể nào tệ hơn.

" Mẹ không nói đúng là con cũng không để ý, đúng là đã nhạt đi rất nhiều."

Trương Hỉ Mai nghe được lời khẳng định của con gái, vội vàng nói: "Mẹ cũng đâu có phát hiện ra, vẫn là đồng nghiệp ở kho nói cho mẹ, các cô ấy còn hỏi mẹ làm thế nào mà được như vậy, mẹ nói trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, đâu có thời gian quan tâm mặt mũi như thế nào, bọn họ còn không tin, cứ bám theo mẹ dò hỏi, mẹ nhiều lần khẳng định là không làm gì, bọn họ mới chịu tin. ”

Người ở huyện làm việc tương đối tốt, nhưng mỗi người lại không giống nhau, có người ngoại trừ phần ăn của mình, những thứ khác đều phải đóng chi phí sinh hoạt, điều kiện tốt một chút, sắc mặt đương nhiên không có gì để nói, điều kiện không tốt, rất dễ trở nên xanh xao ốm yếu.

Ai mà chẳng yêu cái đẹp, nhất là phụ nữ.

Dư Tiểu Ngư đột nhiên nghĩ đến trong không gian có công thức làm đẹp dưỡng nhan, nói không chừng có thể kiếm chút tiền tiêu vặt.

"Tiểu Ngư, ta cảm thấy con hình như cũng trở nên rạng rỡ hơn nhiều đó." Trương Hỉ Mai nhìn chằm chằm nữ nhi tỉ mỉ quan sát.

Mái tóc dài quá vai một chút, màu tóc cũng đen hơn trước, sợi tóc chắc khỏe mượt như nhung, khuôn mặt trứng ngỗng to chừng một bàn tay còn có chút mập mạp của trẻ sơ sinh, màu da như tuyết, mềm mại căng bóng, nhìn gần, còn có thể thấy thấp thoáng mấy cọng lông tơ.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng, so với trước kia lại có thêm vài phần kiên định.

Bản thân Dư Tiểu Ngư cũng có cảm giác, thân thể nhẹ nhàng hơn trước, đi lên cầu thang, cũng không thở dốc, sắc mặt hồng hào, rất khỏe mạnh, những thứ này nàng dù biết nguyên nhân nhưng cũng chỉ có thể giả bộ như không biết.

"Mẹ, buổi tối nhìn ai mà chẳng đẹp hơn, ngày mai ban ngày người xem lại thử xem, hơn nữa, tiền thuốc men của cha giảm xuống một chút, tảng đá lớn đè nặng chúng ta cũng đã được dời đi, có thể ngủ ngon, ngủ đủ giấc, đương nhiên tinh thần thoải mái, sắc mặt rạng rỡ, bọn họ có lẽ chỉ là đã quen với bộ dạng tiều tụy của mẹ trước kia nên tạm thời không thích ứng được thôi."

Dư Tiểu Ngư tìm đại một lí do, sau đó cầm mấy cái túi hương đi xuống dưới lầu đưa cho Lưu nãi nãi, thuận tiện gọi Dư Sênh về nhà ngủ.

Trương Hỉ Mai cầm lấy gương nhìn trái nhìn phải, chẳng lẽ thật sự là như vậy?