Chương 25: Tổn Thất Lớn

Nghe nói nhà họ Hàn cho Triệu Mạn hai trăm đồng tiền, xem ra hai trăm đồng tiền rất nhiều, hiện tại bà ta hận không thể đi xách lỗ tai con gái nhà mình, vốn dĩ có cơ hội tốt cho Tô Ái Hoa đó:

“Con nhìn xem, mẹ sớm nói Hàn Cảnh Du bên kia là cái bánh thơm ngon, con còn không tin, con xem Triệu Mạn người ta còn có dự tính hơn con, chính mình tìm được Vương Quế Hoa đem việc hôn nhân nói xong xuôi, con nói xem có phải con là cái chày gỗ hay không , con cho rằng không gả Hàn Cảnh Du thì Phương Đại Giang người ta liền sẽ nhìn trúng con sao, con nằm mơ đi thôi.”

Tô Ái Hoa mừng tới nỗi phải nhảy dựng lên: “Mẹ nói gì, Triệu Mạn đáp ứng gả cho Hàn Cảnh Du?”

Như thế rất tốt, Phương Đại Giang khẳng định là hết hy vọng, cứ như vậy không phải cô ta liền có cơ hội sao.

Phương Tú Lệ giọng nói sắp khàn cả, giống hệt như con vịt đực: “Con nhìn xem con còn có thể vui sướиɠ khi người gặp họa à, Triệu Mạn trở về Đường Thành, dì cả con còn có thể gửi đồ vật chúng ta chắc, về sau chúng ta còn có thể mặc quần áo mới à, con dốc hết sức làm đi thôi, mẹ đã nói cái con hồ ly tinh kia là có mưu đồ, quả nhiên, không nghĩ tới nhà họ Hàn cuối cùng tìm được con bé về làm dâu.”

Mấy năm nay Phương Tú Lệ cầm không ít chỗ tốt từ chỗ chị mình, chị bà ta gửi lại không ít phiếu vải, có đôi khi Phương Mạn Lệ còn gửi tiền trở về, còn không phải muốn làm cho bọn họ giám sát chặt chẽ con bé chết dẫm kia chút?

Hiện tại thì hay lắm, Triệu Mạn chạy rồi, vậy về sau Phương Mạn Lệ còn có thể nghĩ đến thân thích ở nông thôn mới kỳ quái!

Tô Ái Hoa vốn không nghĩ tới cái này, bị mẹ mình nhắc tới như vậy , mới biết được hóa ra lần này chính mình làm trong nhà tổn thất lớn như vậy.

Mặc dù đó là vải có tỳ vết, nhưng nó cũng là vải mịn, có bao nhiêu cô gái ở nông thôn có thể được mặc bộ đồ có chất liệu tốt như vậy!

Bà ta ngạc nhiên hét một tiếng: “Không phải là giả đấy chứ, Triệu Mạn mới bao nhiêu tuổi mà có thể gả chồng.”



Điều khiến Phương Tú Lệ thêm tức giận còn ở phía sau, cho đến khi bà ta đến nhà họ Hàn đánh chứng minh mới biết được hoá ra người ta vẫn là một sĩ quan của một tiểu đoàn!

Sĩ quan đó!

Thời buổi này những người tham gia quân ngũ đều rất quý, mỗi năm nhập ngũ sẽ có thêm tiền lương, sĩ quan càng không phải là người bình thường, vì vậy Phương Tú Lệ tức giận muốn chết.

Phương Tú Lệ lại muốn xách lỗ tai con gái: “Chuyện này được truyền ra từ trong nhà thư ký, còn có thể là giả sao, mày nói tao nghe, mày có phải là chày gỗ hay không!”

Sau khi mắng Tô Ái Hoa xong, Phương Tú Lệ lập tức tìm đến nhà họ Hàn.

Vừa mới đưa xong thư giới thiệu, lại nói chuyện cùng Triệu Mạn vài câu, cái miệng nhỏ ngọt ngào kia dỗ Vương Quế Hoa rất vui vẻ. Mấy ngày nay không có việc gì làm cho nên bà đều đi đến chỗ thanh niên trí thức lắc lư, cô gái thanh niên trí thức nhỏ này người vừa xinh đẹp lại biết nói ngọt, mở miệng ra là bác gái kêu rất thân thiết, những cô gái khác đều nói Triệu Mạn nấu cơm ngon, bà cũng yên tâm hơn. Mặc dù cô gái thanh niên trí thức này còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là người biết làm việc, chịu khổ được.

Thấy không, người ta cái gì cũng chưa hỏi đã đáp ứng rồi, nhìn từng phản ứng của mỗi người trong thôn mấy ngày qua, bà chỉ thấy thêm thất vọng buồn lòng.

Đầu tiên là truyền ra con trai cả của bà là người chăn dê, nhà họ Tô bên kia từ hôn, người khác cười nhạo nhà bà. Hiện tại họ biết rằng thằng cả không phải mắc sai lầm mới bị điều đi Đường Thành, thậm chí còn tìm được vợ, tất cả mọi người lại sôi nổi tới hỏi thăm.

Còn không phải chỉ là Đường Thành thôi sao, thậm chí hiện tại có rất nhiều người nguyện ý đi đến Đường Thành.