Chương 32: Gặp Mặt

Mệt, thân thể đều sắp tan thành từng mảnh.

Xe lửa ở cái thời đại này không khác gì so với mấy cảnh trong phim Ấn Độ mà kiếp trước cô nhìn thấy cả, xuân vận cũng hoàn toàn không có cách nào so với cái này cả, trước kia từng nhìn thấy trên xe lửa sơn màu xanh ít nhất còn treo mấy cái quạt điện, cái thời đại này thì quạt điện cũng là hàng xa xỉ, hạ nhiệt độ toàn dựa vào gió trời.

Vừa lên xe đã cảm giác được trong xe nồng đậm mùi vị, ghế ngồi trên xe được xếp ba ghế một hàng, bởi vì một loạt hàng bên ngoài cùng chen vào thêm một người, cho nên bốn người cũng chỉ có thể dựa sát vào nhau giống như cá mòi vậy, cố tình cái người ngồi bên cạnh cô lại là người có thân thể tương đối mập mạp.

Đi ra ngoài ở thời đại này thật sự là chịu tội, thời đại thương nghiệp cũng không phát triển, ngay cả mấy người bán hàng rong đẩy xe nhỏ đi bán hàng của trước kia bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện, mong muốn mua một cây quạt ở trên xe lửa xem như thất bại, trên xe nhiều người, muốn đi đến chỗ bán hàng nhỏ lẻ tìm một cây quạt cũng đều không tiện.

Còn may mà chỗ ngồi của cô ở sát cửa sổ, quả thực là cứu tính mạng thân yêu của cô. Triệu Mạn chỉ có thể gác đầu ra bên ngoài, hít thở không khí mới mẻ bên ngoài.

So sánh với sắc mặt của mình ở kiếp trước, bởi vì không đoạt được vé xe lửa ở trên mạng mà oán giận, mà mang theo vẻ không cam lòng bỏ tiền mua vé máy bay thật sự là còn xấu hơn!

Cũng không biết xe lửa lung lay bao lâu, còn may mà có Vương Quế Hoa mang bánh rán lên tàu, Triệu Mạn mới có thể không cần hoạt động cũng có đồ ăn, nếu không đi úp mì ăn liền quả thực là nằm mơ.

Bây giờ mỗi lần cô gặm bánh bột ngô, liền mong nhớ Vương Quế Hoa một lần.

Vào lúc cô vừa đặt chân đứng ở dưới đường, không khí bên người tựa hồ đều yên lặng, những người xung quanh phảng phất như tiến vào hoạt động chậm.



Triệu Mạn tò mò, quay đầu nhìn lại.

Cái người mập mạp mới đầu ngồi ở bên cạnh cô không biết xuống xe từ khi nào, người trên xe lửa đều chú ý tới một người quân nhân mặc áo quân trang ngắn tay, vóc dáng cường tráng, còn cao hơn cả Hàn lão nhị là người có chiều cao so với mặt biển, người có chiều cao đứng đầu của thôn Đào Hoa, làn da màu lúa mì, lưng thẳng tắp, toát ra vẻ khí chất bất phàm.

Mà trên tay người này tuy rằng đang ôm một đứa bé khoảng ba bốn tuổi, sau lưng còn dẫn theo hai đứa bé, trên người treo bao lớn bao nhỏ lại không mang đến cảm giác chật vật, ngược lại bước chân rất vững vàng, không trách người ở thời đại này đều rất sùng bái quân nhân.

Ở thời đại không có nam đoàn, không có idol, người như vậy đi ra ngoài không khác gì một phong cảnh đẹp.

“Chỗ ngồi của tôi là 21 và 22, là ở bên cạnh cô phải không.” Vị trí của người đàn ông ở ngay bên cạnh Triệu Mạn.

Triệu Mạn giống như cái đồ nhà quê vậy, nhìn chằm chằm người ta một lúc lâu sau, cho đến tận khi người đứng ở bên cạnh cô, mở miệng nói chuyện, mới phản ứng lại chỗ ngồi của anh có lẽ là ở bên cạnh cô, khẩu âm của anh là giọng Bắc Kinh mang theo một chút hơi lạnh lùng, câu chữ rõ ràng rất êm tai, cô nghe xong cũng chuyển sang tiếng phổ thông theo anh: “Đúng vậy, ở bên trong cùng bên cạnh.”

Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, cầm vé xe trong tay cẩn thận kiểm tra đối chiếu chỗ ngồi một lần nữa, đầu tiên chỉ huy hai đứa nhỏ ngồi vào chỗ, hai đứa bé kia một đứa nhã nhặn ngồi xuống liền đọc sách, một đứa thì quậy giống con khỉ luôn không ngồi yên, nhưng cũng bởi vì vóc dáng của hai đứa bé hơi nhỏ, cho nên cũng không chen chúc như vừa rồi nữa.

Cuối cùng chính anh mới ngồi xuống bên cạnh Triệu Mạn, bởi vì ngăn cách cô và đứa bé, ngược lại không cảm giác trùng hợp, mà đứa bé trong lòng đã hít thở đều đều, xem dáng vẻ là đã ngủ rồi, trên trán còn đổ mồ hôi.