Chương 38: Không Thể Sống Chung

Đến nỗi nhà họ Tô, anh cũng có biết nói một số chuyện, trước kia cha anh là Hàn Thạch Đầu cùng Tô Lão Thật nhà họ Tô là anh em kết nghĩa, trước giải phóng hai người may mắn thoát khỏi từ trong tay quỷ tử, sau đó hai người hẹn ước nếu là có con trai liền kết thành thông gia, sau này mới định ra việc hôn nhân của anh với Tô Ái Hoa. Trên thực tế thì mấy năm nay trở về anh cũng không có gặp qua Tô Ái Hoa, cũng không biết cô gái này như thế nào, nếu người ta đã muốn từ hôn thì lui, nhưng tại sao mẹ anh lại khổ sở tìm thêm một người đưa đến đây cơ chứ.

Hàn Cảnh Du nói: “Mẹ, con cảm thấy việc này chúng ta làm không ổn, con cùng đồng chí Tiểu Triệu cũng không quen thuộc, huống chi ——”

Vương Quế Hoa lạnh lùng đánh gãy lời con trai, bà nói: “Huống chi cái gì, huống chi con không muốn tìm bạn gái, huống chi con còn có tâm tình nuôi con của người khác, mẹ mặc kệ, một cô gái nhỏ như Tiểu Triệu lặn lội từ xa đi tới Đường Thành, nếu con dám đuổi người ta trở về, mẹ liền trực tiếp cầm que lửa tới Đường Thành chào hỏi con, mẹ xem con dám!”

Hàn Cảnh Du dở khóc dở cười nói: “Mẹ, con cùng đồng chí Tiểu Triệu chưa từng gặp qua, làm sao hiện tại có thể sống chung.”

Vương Quế Hoa: “Trước kia mọi người kết hôn đều là như thế này, nhìn thấy mặt là xong, Tiểu Triệu cũng không dễ dàng nha, cô gái nhỏ như vậy không cha không mẹ, đưa đến Đào Hoa thôn cắm đội đều đã 5 năm......”

Hàn Cảnh Du cố gắng hấp hối giãy giụa: “Mẹ.”

“Nếu con dám đuổi Tiểu Triệu trở lại, con có tin mẹ liền đến Đường Thành ném bọn nhỏ kia vào viện phúc lợi không, mẹ mặc kệ tụi nó là con của ai, mẹ chỉ cần cháu trai của chính mình, con nhanh chóng kết hôn đi, sau đó cho mẹ một đứa cháu trai to béo.” Vương Quế Hoa hiện tại chính là một thùng thuốc nổ, động một chút là có thể nổ: “Cháu gái cũng được, tiểu tử thúi cũng không bớt lo, cháu gái càng tốt.....”

Hàn Cảnh Du: “.....” anh biết rõ ràng mẹ mình có thể nói, nhưng là chuyện ngàn dặm đưa vợ cùng áp chế tiễn bọn nhỏ đi thì thật sự chỉ có mẹ anh có khả năng nghĩ ra mà thôi.

Hiện tại muốn an bài đồng chí Tiểu Triệu này như thế nào, anh thật sự có chút đau đầu đối với vấn đề này.



Triệu Mạn ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện đã tới trạm.

Trước khi đi có người đẩy cô một cái, chờ khi cô tỉnh lại phát hiện người trên xe đã đi xuống gần hết, nhân viên trên tàu đang dọn dẹp rác rưởi ở phía dưới chỗ ngồi, cô duỗi người nhìn thoáng qua bốn phía sau đó xách hành lý đi xuống xe lửa.

Xuống xe lửa, lọt vào tầm mắt đầu tiên là căn nhà lầu đã lâu năm, cô chỉ gặp những căn nhà ở này khi đi tham quan du lịch ở những con phố cũ.

Nhà lầu ở thời đại này chủ yếu chỉ hai tới ba tầng, thành thị xây dựng tương đối tập trung, mà trong thành thị cũng không có nhiều người lắm, toàn bộ nội thành Đường Thành cũng không bằng góc phố nhỏ của mấy chục năm sau.

Nhưng căn bản bộ đội không có đóng quân ở nội thành Đường Thành mà ở Tân Khu cách Đường Thành mấy chục dặm, phải đi mãi về hướng tây, cũng không biết bây giờ có thể có xe hay không.

Triệu Mạn đột nhiên nghĩ tới quân nhân kia, nếu như bọn họ cùng đi tới một nơi có lẽ có thể đi nhờ xe được.

Cái ý tưởng này chợt lóe qua trong đầu sau đó cô cười khổ một tiếng, thời buổi nào rồi mà có chuyện tốt như vậy, đừng nói là mấy chục dặm đường mà cho dù là một trăm dặm dân quê còn thiếu tự mình đi bằng chân sao?

Ngày xuống xe lửa là ngày lễ sau đó chính là dòng người đông đúc chen chúc khắp nơi, thời buổi này còn có người trốn vé xe, dù sao vé xe lửa cũng đắt như vậy, có người trộm trốn xoát vé lên xe bởi vậy dòng người phân tán khắp nơi, Triệu Mạn nhìn nơi nào nhiều người nhất thì quả nhiên nơi đó là cửa ra.