Chương 40: Hỏi Thăm

Cô gái này đúng là to gan, tuy nói cũng là người Đường Thành nhưng một mình ngồi xe lửa trở về lỡ như không tìm thấy quân khu thì cô phải làm sao bây giờ, cô có thể ở lại nơi nào, mẹ anh cũng từng vào thành phố nên cho rằng Đường Thành chỉ to như huyện Tân Thành của thôn Đào Hoa ư?

Khu cũ Đường Thành còn lớn hơn huyện Tân Nguyên những năm sáu lần, mà vị trí bộ đội đóng quân đã sớm di dời khỏi nội thành Đường Thành tới một huyện trong phạm vi quản lý của Đường Thành cơ.

Nói trong Đường Thành vẫn khá phát đạt nhưng tới khu bộ đội đóng quân lại như tới một thế giới khác, càng đi về phía tây lại càng hoang vu.

Anh vừa mới đi ra khỏi bưu cục thì thấy mấy nhóc con đang ngồi ở dưới gốc cây ăn đồ ăn, trong tay lão đại còn cầm một cái kem, nhìn thấy cô gái ban nãy mình gặp trên xe lửa đang trêu chọc mấy đứa trẻ, túi hành lý còn đặt trên mặt đất.

Hiện tại trời nóng như vậy, đi nơi nào tìm một cái người sống lớn như vậy chứ, anh có chút đau đầu nghĩ.

Triệu Mạn ăn xong kem rồi lấy cái khăn vừa mới giặt còn ướt ra lau tay, lại giúp Tam Oa ăn uống làm quần áo mặt mũi bẩn thỉu lau đi, khăn tay đã bẩn lắm rồi cho nên cô lấy chai nước từ ba lô phía sau ra giặt sạch khăn tay, sau khi giặt xong thì lau mặt, sau khi lau sạch sẽ cảm giác toàn bộ thế giới đều thoải mái thanh tân.

Ở trong xe lửa bực bội một ngày như trong hũ rau ngâm, hiện tại cô cảm thấy khứu giác của mình không được thích hợp cho lắm đây.

“Chiến sĩ trẻ này, cho tôi hỏi một chút, bên Đường Thành có bao nhiêu quân doanh đóng quân vậy, cậu biết rõ chứ?”



Đường Tiểu Phương đang lên tinh thần nhìn dòng người nơi xa đột nhiên có người hỏi cậu ta lời này, cậu ta hồ nghi thu hồi ánh mắt, vẻ mặt đề phòng nhìn Triệu Mạn, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, chân dài vắt như bánh quai chèo, gương mặt bị phơi tới đỏ bừng, dáng vẻ thì khá xinh đẹp, đôi mắt như biết quyến rũ người khác vậy, óng ánh như ngập nước, đây là hồ ly tinh chuyển thế thành người sao?

Một thẳng nam lớn như cậu ta thấy một cô gái xinh đẹp đôi mắt long lanh trực tiếp nghĩ tới hồ ly tinh trong mấy câu truyện cổ tích bà hay kể.

“Cô hỏi quân doanh làm cái gì?” Giọng nói tràn ngập đề phòng.

Cũng không trách Đường Tiểu Phương có loại ý thức cảnh giác như thế này, bên Tân Thành là kho lương thực của quốc gia, trước mắt khai hoang rất nhiều đất đai, mà bộ đội đóng quân ở bên Tân Thành đều có quan hệ mật tiên với kỹ thuật mới nhất, không chỉ có như vậy mà vài cái phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học của các trường đại học cũng đều chuẩn bị xây dựng ở bên Tân Thành, đây chính là hy vọng của đất nước, là một điểm thí nghiệm mà chủ nghĩa đế quốc không ai biết.

Muốn nói Tân Thành có chỗ nào không tốt thì đó chính là bên trong đều là đàn ông, cũng có mấy người phụ nữ cũng đều là quân tẩu đi tùy quân hoặc cả gia đình tới, Đường Tiểu Phương không thể không chú ý tới một cô gái trẻ còn độc thân được.

Cô gái có vẻ ngoài như vậy cũng không biết có phải trước kia từng gặp qua hay không thế nhưng cảm thấy có chút quen thuộc.

Triệu Mạn biết diện mạo của mình thiên về quyến rũ nên khi trang điểm hay tận lực biến mình thành đóa tiểu bạch hoa để trung hòa đi chút quyến rũ hồn phách kia của mình, lúc ra cửa còn đặc biệt chải hai cái bánh quai chèo hai bên gia tăng cảm giác thanh xuân dào dạt đầy quen thuộc. Hiện tại lại càng cần giả vờ ngây thơ vô số tội: “A, tôi tới nơi này tìm thân thích trong quân doanh, cậu có biết nơi XX không, mẹ chồng tôi nói phải tới nơi này tìm chồng tôi, chồng tôi chăn dê ở bên trong đó.”

Vừa nghe là bộ đội nên Đường Tiểu Phương hiểu được ngay, chắc chồng cô gái này là công nông dân trong nông trường, nếu không thì chính là quân nhân, xem ra Tân Thành lại có nhiều thêm một cô gái.