Chương 42: Nhanh Đi Tìm Mẹ

Trước khi mua Đại Oa có chút lo lắng bị ba phê bình, nói riêng với chú Đường chờ lát nữa phải giải vây cho bọn chúng.

Đúng thật thời tiết này có chút nóng, lúc này Hàn Cảnh Du cũng chưa nói cái gì nhưng Đường Tiểu Phương hiểu lầm vừa rồi anh rời đi là để đi đón vợ nên hỏi: “Sao, không tìm thấy chị dâu?”

Hàn Cảnh Du vẫn còn chưa quen cái xưng hô “chị dâu” này, nghe được cũng nổi da gà toàn thân, cũng không biết cán bộ Triệu tuyên truyền như thế nào nhưng nếu như anh không cho Tiểu Đường gọi cái người chưa từng gặp qua kia là “chị dâu” thì đại khái anh sẽ trở thành hình tượng phụ lòng người giống như Trần Thế Mỹ.

Cố nén không khỏe, anh gật gật đầu: “Tôi căn bản chưa từng gặp qua cô ấy, như vậy cũng không dễ tìm, không bằng cậu tìm cái bảng viết tên cô ấy đặt trên xe jeep, cô đi ra nhất định sẽ nhìn thấy.”

Nếu như người đã đưa tới đây anh sẽ phụ trách nhiệm, nên khẳng định phải tìm được người.

Tự nhiên, bên Vương Quế Hoa đã tạm thời lừa gạt qua rồi.

Nghe anh nói như vậy Đường Tiểu Phương vỗ vỗ trán mình, than một tiếng: “Vẫn là sinh viên như anh có văn hóa, sao em không nghĩ tới nhỉ, trước đó cán sự Triệu nói đầu óc anh thông minh em còn không phục, hiện giờ em hoàn toàn phục rồi.”

Quả nhiên còn là sinh viên nữa, sinh viên ở thời đại này còn khó tìm hơn một người đàn ông tốt ở đời sau, xem ra cái người trên xe lửa hay hóng hớt kia cũng không phải là nói đùa, thật đúng là đối phương có chút tài năng, Triệu Mạn mang theo ánh mắt hâm mộ nhìn thoáng qua đồng chí sinh viên.



Nhưng Triệu Mạn thầm nói không phải anh định viết cái bảng chào hỏi sao, kiếp trước ra sân bay hay tàu hỏa đón người đều phải làm cái bảng hiệu, cũng chỉ cứ đứng như vậy chờ người, có thể đi tìm được mới kì quái.

Cô chỉ có thể hâm mộ người ta mệnh tốt, còn có cả xe jeep tới đón.

Có chút thương cảm liếc mắt nhìn nơi xa một cái, nghĩ tới mình còn phải đi đường 11 tới Thị Nhất Trung, lại ngồi xe bus đi Tân Thành, tới Tân Thành rộng lớn như vậy còn phải tìm được điểm bộ đội đóng quân, tối hôm nay mà có thể tới được quân doanh xem như mệnh tốt. Sau này có tiền nhất định phải mua xe, một mình độc hưởng, dẫm chân ga muốn đi đâu thì đi, ai cũng đừng nghĩ ngăn cô lại!

Đường Tiểu Phương cảm khái xong thì chạy đi vào ga tàu hỏa xin giấy bút, chỉ bỏ lại hai người lớn và ba đứa trẻ con đứng lại tại chỗ, Hàn Cảnh Du nhìn Tam Oa vừa rồi được người ta lau mặt cho, trên gương mặt nhỏ vốn dĩ vô cùng dơ bẩn hiện tại cũng đã sạch sẽ, lại nhìn thoáng qua Triệu Mạn ở bên cạnh, vì thế mà lòng mang cảm kích nhưng tới bây giờ anh còn chưa có nhận được cô vợ chưa từng gặp mặt kia, hơn nữa anh cũng không thích tùy tiện nói chuyện với mấy nữ đồng chí bên ngoài cho nên cả đường tới đây hơn hai mươi tiếng đồng hồ cũng chưa từng nói chuyện với nhau.

Triệu Mạn suy nghĩ nếu xe jeep người ta còn phải chở thêm một người phụ nữ thì sẽ không có vị trí cho cô nên cô tới quán trà bên cạnh mua nước uống, như vậy có thể ngồi trên ghế ở quán trà nhỏ của người ta nghỉ một lát, chờ muộn thêm chút nữa lại đi.

Rảnh rỗi Triệu Mạn mới chính thức đánh giá người ta, dáng người người đàn ông rất cao, khi đứng cũng thẳng tắp giống như Đường Tiểu Phương, cho dù có ôm trẻ con cũng khí vũ hiên ngang, lông mày rất đậm, hốc mắt hơi sâu, mũi lập thể, nhìn qua có chút uy nghiêm.

Mấy đứa nhỏ cũng khá giống anh ta.

Nếu đều ở Tân Thành, lại ở đại viện bên kia về sau có khả năng sẽ nhìn thấy nhau, hy vọng cha đám nhỏ nhanh tìm thấy mẹ chúng, đứng ở chỗ này lâu trì hoãn nhiều.