Chương 47: Đến Nơi

Lúc này, Hàn Cảnh Du lái xe rất vững vàng, trước kia khi còn ở Bắc Kinh, anh đã từng lái xe cho các lãnh đạo, loại đường nát nào mà chưa từng đi qua. Thời buổi này đường xá lại không dễ đi, người có thói quen ngồi xe cũng không nhiều, cả ngày anh lại gặp nhiều người như thế, lái xe vững vàng chính là tạo ấn tượng đầu tiên tốt nhất với họ. Đi thẳng, duy trì tốc độ nhanh, chỉ cần là loại xe này thì cảm giác rung lắc sẽ giảm đi không ít, cảm giác giống như lái xe trên đường cao tốc vậy.

Lúc này, ánh mắt Triệu Mạn nhìn anh càng trở nên không thể tin được.

“Chị dâu, đừng nhìn anh tôi như vậy, thật ra anh ấy biết lái xe, năm đó anh ấy còn tham gia cuộc đua việt giã, anh ấy đã lấy được giải nhất đấy ạ, anh tôi lái xe rất vững, nói về chạy nước rút thì không ai bì được với anh ấy,” Đường Tiểu Phương nói.

“Còn say xe không?” Hàn Cảnh Du hỏi.

Triệu Mạn lắc đầu, nhưng cứ nghĩ đến chuyện sau này còn phải vào thành phố thì lại nhức đầu: “Đoán chừng xe buýt sẽ không dễ ngồi.” Sau này cô còn phải vào thành phố.

Hàn Cảnh Du lắc đầu. Còn say xe, rõ ràng là một đứa nhỏ.

Cứ như vậy lại lung la lung lay hơn một giờ mới đến thành phố. Sau khi vào thành phố Tân, phong cảnh xung quanh cũng đã thay đổi, đồng cỏ thiên nhiên rộng lớn, một dòng sông uốn lượn gấp khúc, nơi bộ đội đóng quân ở ngay đồng cỏ và ven rìa của thành phố.

Hai mắt Triệu Mạn tỏa sáng. Nếu nơi này cũng chính là thành phố Tân hoang vu giống như Hỏa Diệm Sơn trong truyền thuyết.



Thật ra cô rất lợi hại rồi!

Vị trí trung tâm là một thị trấn nhỏ, từng viện từng viện san sát nhau, gần hơn chút là nhà trệt, phía trước có một viện nhỏ, xa xa hơn một chút là nhà lầu, nhìn giống như khu dân cư. Đường Tiểu Phương giải thích, nói bên kia là ký túc xá cho công nhân chăn nuôi heo trong công trường, những người ở đó đều từ phương Nam chuyển đến, họ dẫn theo cả người nhà của mình, vì vậy đơn vị đã phân nhà cho họ ở. Bởi vì thời tiết quá nóng nên không có ai đi lại bên ngoài cả, toàn bộ khu chăn nuôi trồng trọt vô cùng yên tĩnh giống như vườn không nhà trống.

Đến cửa một tiểu viện thì xe đã dừng lại. Đường Tiểu Phương nhảy xuống xe trước và ôm mấy đứa bé xuống, sau đó lại đi ra phía sau lấy đồ, hành lý không nhiều lắm đều được đặt trước cửa viện.

Ngoài cửa là một cảnh tượng thế này, đầu tiên là một mương nước, trong đó không có nhiều nước nhưng chảy róc rách không ngừng. Tiếp theo đó, bên ngoài cách viện khoảng một mét là một hàng hoa hồng, trước cửa từng nhà đều có các loại hoa hồng, chúng đều bò lên đến tượng viện cả, có loại còn tươi tốt tràn lan ra đến đường. Còn có mấy loại cây ăn quả, trước cửa còn có hai cây hạnh, trên cây đã điểm đầy quả hạnh màu vàng, kích cỡ cũng chỉ to nhỏ như trứng chim cút mà thôi. Trước cửa nhà khác còn có cây táo, chỉ là lúc này táo vẫn chưa chín, mỗi quả chỉ khoảng quả trứng gà và đều có màu xanh, trên ngọn cây còn có vài quả hơi đỏ lên nhưng tất cả đều chưa ăn được.

Triệu Mạn rất thích những hoa này, vì vậy mà cũng yêu thích nơi này, trong khi đó ánh mắt của mấy đứa bé đều đặt trên mấy quả trên cây cả rồi.

Hàn Cảnh Du cầm hành lý, hối thúc mấy đứa nhỏ đi vào bên trong.

Triệu Mạn cũng cầm đồ, tay nắm lấy tay của Tam Oa đi theo phía sau Hàn Cảnh Du.

Nhà là một tiểu viện được bộ đội xây theo thống nhất, nhà trệt, một mặt là ba gian nhà, đằng sau cũng có ba gian, bên trong thì không có người, Trie5u Mạn nhớ ra có lẽ chỉ có một mình Hàn Cảnh Du ở. Ngoài sân còn có bảy tám chục mét vuông, trên đất đều trống không, không có trồng trọt gì, nhưng trong sân lại có một mùi phân gà đậm đặc.