Chương 56

Hàn Ái Quốc bình tĩnh trong mắt cũng chỉ còn hoàn toàn là nôn nóng, còn có chính hắn cũng chưa ý thức được mình đang đau lòng, hắn nhỏ nhan mà đem Tô Nguyệt ôm trong l*иg ngực chính mình miễn cho nàng ngồi không xong ngã xuống, cũng bất chấp đôi vợ chồng kia, đối Hàn Ái Dân nói: “Chạy nhanh, chúng ta đi bệnh viện!”

Hàn Ái Dân cũng đã quên sự tình của đôi vợ chồng kia, xe la vội vàng đi nhanh về hướng bệnh viện.

Tô Nguyệt ngồi trong l*иg ngực Hàn Ái Quốc, theo xe la càng ngày càng xa đôi vợ chồng vô lương tâm, lòng nàng dần dần mà thả xuống dưới, mồ hôi cũng không chảy, sắc mặt cũng dần dần khôi phục bình thường.

Hàn Ái Quốc cũng thành công vượt qua vận rủi lần này!

Tô Nguyệt vừa mới vừa rồi quá là khẩn trương, toàn bộ thân mình đều căng cứng, hiện tại đột nhiên thả lỏng, liền cảm giác thân thể mềm mại không có sức lực, hơn nữa nàng giờ phút này nằm ở trong l*иg ngực Hàn Ái Quốc, l*иg ngực hắn ôm ấp vừa dày rộng lại an toàn, nàng liền không quá nhớ tới, tùy ý chính mình tiếp tục nằm trong l*иg ngực hắn.

Dù sao hắn trong tương lai chính là chồng chính mình, trước tiên hưởng thụ một chút đãi ngộ cũng chẳng sao.

Bất quá xem bộ dáng hắn nôn nóng lo lắng như vậy, tâm nàng lại rất là áy náy, đều là bởi vì nàng giả bệnh mới làm hắn lo lắng như vậy.

Tô Nguyệt mềm mại mà lôi kéo bàn tay hắn, nói: “Hàn đại ca, ta không có việc gì, hiện tại ngực không đau nữa, ngươi đừng lo lắng.”

Hàn Ái Quốc tinh tế đánh giá sắc mặt nàng, thấy sắc mặt nàng khôi phục hồng nhuận, mồ hôi trên mặt cũng ít rất nhiều, quả nhiên so với trạng thái vừa rồi khá hơn nhiều, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nôn nóng ở trong lòng lúc này mới giảm bớt một chút, nhưng cũng không hoàn toàn buông, như cũ đối thân thể của nàng thực lo lắng, cầm lòng không được duỗi tay cho nàng lau ít mồ hôi còn lại ở trên mặt, khi chạm đến làn da tinh tế của nàng mới ý thức được hành động chính mình không ổn, vội vàng thu tay, một lát mới nói: “Vẫn là đi bệnh viện nhìn xem đi, cho bác sĩ nhìn xem sao lại thế này.”

Tô Nguyệt đương nhiên biết chính mình không có việc gì, đi bệnh viện xem cũng không nhìn ra cái gì còn phải bỏ tiền, cho nên nhanh chóng lấy cái cớ nói: “Hàn đại ca, ta tật xấu từ nhỏ này liền có, chỉ cần ở nơi đặc biệt nhiều người đặc biệt láo nhiệt ta liền dễ dàng choáng váng đầu ngực đau, đi xem qua bác sĩ, bác sĩ cũng nói không nói cái gì, bất quá không có việc gì, mỗi lần chỉ cần nghỉ một lát thì tốt rồi.”

Tuy rằng Tô Nguyệt nói không có việc gì, nhưng Hàn Ái Quốc vừa nhớ tới bộ dáng nàng vừa mới suy yếu khó chịu trong lòng liền không yên tâm, cuối cùng vẫn là mang theo Tô Nguyệt đi công xã bệnh viện, tìm bác sĩ cấp nhìn.

Tô Nguyệt vốn dĩ chính là giả bệnh, bác sĩ đương nhiên nhìn không ra cái gì, cuối cùng nói: “Không có vấn đề gì lớn, về sau chú ý không cần đến nơi nhiều người chen chúc thì tốt rồi.”

Hàn Ái Quốc nghe bác sĩ nói không có việc gì, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Tô Nguyệt thì tại trong lòng trộm thè lưỡi, rốt cuộc là cũng xong.

Tô Nguyệt xem qua bệnh, Hàn Ái Quốc mới đi xem chân.

Bởi vì bệnh viện quân khu bên kia trực tiếp đem tình huống Hàn Ái Quốc bị thương cùng bác sĩ bên này viết thư, cho nên bác sĩ nơi này cũng đối Hàn Ái Quốc thương tình rất coi trọng, biết hắn là quân nhân, là vì quốc gia bị thương, thực tôn kính hắn, cho thời điểm xem bệnh phi thường dụng tâm.

Bất quá chân Hàn Ái Quốc bị thương rất nghiêm trọng, bác sĩ bệnh viện quân khu đều trị không hết, ở tiểu địa phương liền càng trị không hết, bác sĩ thực tiếc hận mà lắc đầu, mỗi lần đều chỉ có thể cho chân hắn đổi cái băng gạc lại khai một chút dược trị thương, mặt khác liền bất lực.

Xem biểu tình bác sĩ cái này, Hàn Ái Dân khó chịu đến hốc mắt đều đỏ.

Đại ca như vậy ưu tú, từ một bối cảnh cái gì đều không có đi bộ đội lang bạt, dám đua dám làm, nhà người khác cùng đi tham gia quân ngũ ba năm liền đã trở lại, chỉ có đại ca lưu lại bộ đội, còn một bước đi lên làm đội trưởng, hiện tại còn lên làm doanh trưởng.

Đại ca là kiêu ngạo của cả nhà, cũng là anh hùng trong cảm nhận của hắn, nhưng vì cái gì anh hùng lại gặp chuyện như vậy? Chân đại ca nếu là trị không hết, về sau đều không thể trở lại bộ đội!

Hàn Ái Dân cúi đầu, không nghĩ làm đại ca thấy chính mình chảy nước mắt. Đại ca đã đủ khổ.

Tô Nguyệt vỗ vỗ bả vai Hàn Ái Dân coi như là an ủi, nàng rất muốn nói chân đại ca ngươi nhất định sẽ tốt, nhưng nàng hiện tại còn không thể nói.