Chương 39: Mua truyện tranh

Chương 39: Mua truyện tranh

Khi Thạch Lập Hạ tỉnh dậy, Hình Phong đã đi làm rồi, còn bọn nhỏ cũng đã dậy.

Cô bước ra khỏi phòng, thấy Tiểu Đậu Bao đang quỳ trong sân nghịch kiến, đôi chân ngắn của cậu bé chạy về phía cô. Khi đến gần, cậu bé lại lon ton chạy ra bếp, trốn sau bức tường ngoài bếp, thò ra cái đầu nhỏ. Mở to mắt nhìn cô, vẻ mặt đầy háo hức xen lẫn sợ hãi.

Thạch Lập Hạ vẫy tay gọi cậu bé, cậu bé lon ton chạy đến.

"Tiểu Đậu Bao, con đã ăn sáng chưa?"

Cậu bé gật đầu lia lịa, vỗ vỗ vào cái bụng nhỏ của mình: "No rồi."

Tùng Tử cầm cốc nước và bàn chải đánh răng của Thạch Lập Hạ đến, cốc nước đã được rót đầy. Cậu bé cầm rất cẩn thận, không bị đổ một giọt nước nào.

Cậu bé đưa cho Thạch Lập Hạ để lấy lòng, trên mặt nở nụ cười ngoan ngoãn.

"Chào buổi sáng chị đẹp."

Thạch Lập Hạ sững người, nhận lấy cốc nước, bàn chải đánh răng và kem đánh răng, trong lòng có chút khó chịu.

"Tùng Tử ngoan lắm, nhưng những việc này con không cần làm."

Cô muốn rèn luyện khả năng tự lập cho con cái, sẽ không vì chúng là con nuôi mà quá nuông chiều, để chúng hòa nhập vào gia đình thông qua việc lao động, nhưng cũng không có ý định để con cái làm đến mức này. Nếu nuôi dạy con cái thành người có tính cách nịnh nọt thì sẽ rất rắc rối.

Tùng Tử mỉm cười e thẹn: "Chị đẹp, bữa sáng ở trên bàn ăn, Đại Soái đã nấu cháo, còn làm bánh. Lò là do con đốt, còn anh trai thì vo gạo!"

Tiểu Đậu Bao nghe thấy không có tên mình, lập tức sốt ruột: "Đậu Bao, Bao..."

Tùng Tử vội vàng sửa lại: "Tiểu Đậu Bao cũng giúp đỡ, nhặt sạn trong gạo và đổ nước vào bột."

Tiểu Đậu Bao ưỡn l*иg ngực nhỏ, liếc nhìn Thạch Lập Hạ.

Thạch Lập Hạ giơ ngón tay cái về phía chúng: "Giỏi lắm, lát nữa sẽ thưởng cho các con kẹo ăn."

Hổ Đầu vẫn âm thầm quan sát Thạch Lập Hạ từ bên cạnh, nhìn thấy thái độ của Thạch Lập Hạ đối với chúng vẫn như ngày hôm qua, không có gì thay đổi vì chú Hình không ở đây thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Gia đình bác cả đối xử với chúng hoàn toàn khác nhau, khi ở trước mặt người ngoài và khi không có người ngoài.

Sau khi cha mẹ qua đời, thỉnh thoảng cũng có người từ thị trấn và bộ phận vũ trang của huyện đến thăm chúng, họ đều không phát hiện ra bác cả và bác gái không hề tốt với ba anh em chúng.

Hổ Đầu ngượng ngùng bước đến, bàn tay nhỏ vo vo góc áo, cúi đầu nói: "Bánh và cháo đều đã nguội, có cần hâm nóng lại không?"

"Không cần, trời này ăn chút đồ nguội cũng tốt." Thạch Lập Hạ súc miệng rồi súc lại nước sạch: “Tùng Tử, đừng bận rộn nữa, con tự lấy nước rửa mặt đi."

Tùng Tử nhất thời không biết nên làm gì, đứng ngây người ở đó.

Cậu bé còn quá nhỏ, dù thông minh đến đâu cũng khó có thể phán đoán được thái độ của người lớn là khách sáo hay thực sự nghĩ vậy.

"Gia đình chúng ta đều tự làm việc của mình. Có ý thức làm việc là đáng khen ngợi, nhưng không phải chuyện gì cũng bắt các con làm."

Lúc này Tùng Tử mới ngưng làm.

"Các con đừng ở nhà nữa, ra ngoài chơi đi, nhưng không được ra khỏi đại viện, trưa nhớ về ăn cơm đấy."

Thời này trẻ em đều được nuôi thả rông, Thạch Lập Hạ cũng không bó buộc chúng, ở độ tuổi này nên chạy nhảy khắp nơi.

Hổ Đầu lấy hết dũng khí để nói: "Con có thể đọc sách ở nhà không?"

"Đọc sách? Đọc sách gì?"

Tiểu Đậu Bao lại chạy đi với đôi chân ngắn, lúc đi ra trong tay ôm vài cuốn truyện tranh.

“Vẽ tranh.”

“Đồng chí Đại Soái mua cho các con à?”

Hổ Đầu có chút căng thẳng nhìn Thạch Lập Hạ, những cuốn truyện tranh này đều rất đắt. Chú Hình lại mua rất nhiều, khiến cậu bé lo lắng Thạch Lập Hạ có cảm thấy chú Hình tiêu cho bọn họ quá nhiều tiền hay không.

“Lát nữa đặt những quyển này ở trên bàn của phòng khách, hai cái bàn kia là của ba anh em các con, các con cũng phải phụ trách thu dọn. Đọc sách thì phải ngồi xem cho tử tế, không thể nằm xem, sau này hỏng mắt muốn đi lính cũng không được.”

Trái tim đang căng thẳng của Hổ Đầu và Tùng Tử bỗng thấy nhẹ nhõm, đều vâng một tiếng giòn tan.

“Truyện lúc nào cũng có thể đọc, thừa dịp buổi sáng thời tiết mát mẻ ra ngoài chơi một hồi, buổi chiều trời nóng lại ở nhà đọc sách.”

Thạch Lập Hạ hy vọng ba anh em có thể kết giao bạn bè trong nhà máy. Chúng đều không phải người tỉnh này, lúc nói chuyện mang theo khẩu âm miền quê nồng đậm, cần phải sửa lại.

Thạch Lập Hạ cũng không phải ghét bỏ khẩu âm của bọn chúng, mà nếu chúng nói chuyện không giống với người khác, sẽ dễ bị bạn cùng lứa tuổi xa lánh.

Đừng thấy trẻ con còn nhỏ, chứ thật ra cũng có hội nhóm và quy tắc của riêng mình, có đôi khi trẻ con còn tàn nhẫn hơn cả người lớn nữa.

Ba anh em là người nông thôn tới đây, vốn đã dễ dàng bị kỳ thị, nếu nói chuyện còn không giống, lộ rõ là khác việt với những đứa trẻ khác thì sẽ càng dễ bị chê cười và khi dễ.

Hổ Đầu cùng các em cất hết truyện tranh lên bàn, Thạch Lập Hạ xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong. Có lẽ có hơn mười quyển, chẳng trách Hình Phong để bọn nhỏ ở lại nhà khách cũng không lo bọn nhỏ chạy loạn hoặc là nhàm chán.

Ba anh em chuẩn bị ra ngoài thì bị Thạch Lập Hạ gọi lại:

"Nếu bị ai bắt nạt thì đừng có giấu giếm, nhất định phải về nói với chúng ta. Chuyện mấy đứa bị bắt nạt thì không nói gì, nhưng nếu người khác cho rằng nhà mình dễ bắt nạt thì không được! Biết chưa!"

"Biết rồi ạ!"

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]