Chương 1: Xuyên Qua 1

10 giờ đêm mùa hè.

Bên cạnh khu đô thị phát triển của thành phố C, một ngôi nhà hai tầng được xây dựng bởi một người nông dân, tầng một có gần 150m2, mở ra một cửa hàng bán món điểm tâm ngọt, hiện tại đã là giờ đóng cửa.

Kiều Tĩnh An đem số bánh xốp và bánh mì còn lại từ đợt giảm giá hôm nay chia cho hai sinh viên bán thời gian, mỉm cười dặn dò đôi lời, quay về trường học chú ý an toàn.

Hai cô gái làm bán thời gian đều là sinh viên của nhạc viện Thành Nam, rất hạnh phúc cầm lấy số bánh thừa còn lại, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cô chủ rồi quay về trường học.

Tuy cửa hàng này có chút hơi xa xôi, nhưng mà nó có hương vị rất ngon, năm nay cũng đã được xuất hiện trên Top 10 món điểm tâm ngọt được chương trình đề xuất của thành phố C .

Họ làm thêm ở đây, biết cô chủ làm món điểm tâm ngọt, nguyên liệu của bánh mì đều rất chính thống, cho nên rất vui khi mang nó về đề làm bữa sáng cho ngày mai.

Hai người ra khỏi cửa hàng và đến trạm xe buýt, đợi một vài phút, xe buýt đã đến rồi. Mặc dù nơi này là khu vực mới khai phá, nhưng giao thông công cộng đã rất phát triển, có một chuyến xe buýt từ cửa hàng điểm tâm ngọt chạy thẳng đến cổng phía nam của trường.

Cửa hàng đóng cửa, Kiều Tĩnh An vẫn chưa thể nghỉ ngơi, dọn dẹp vệ sinh ở trong cửa hàng một lúc nữa.

Sau khi thu dọn, cô tự rót cho mình một cốc nước ấm, ngồi bên cửa sổ, ngẩn người nhìn con đường vắng lặng bên ngoài cửa hàng.

Cô là một người không có cha mẹ, từ nhỏ sau khi cha mẹ ly hôn, cô sống với ông bà nội của mình, một năm trước khi tốt nghiệp đại học, ông bà nội cũng đã qua đời.

Cô có tính khí đơn độc, không thích kiểu quan hệ trong văn phòng, sau khi tốt nghiệp, cũng không muốn ra ngoài làm việc. Cũng may là còn căn nhà này do ông bà nội cô để lại, cô coi như vẫn còn một nơi để ở.



Ông nội của cô từng là một đầu bếp chính, cô đã đi theo ông bà làm món điểm tâm ngọt Trung Quốc từ khi còn học tiểu học, đây cũng coi như là một tay nghề, hơn nữa tầng một của ngôi nhà được thừa kế từ ông bà có thể dùng mở cửa hàng, cho nên cô dứt khoát trở về mở một cửa hàng điểm tâm ngọt.

Hai năm qua thành phố này đã phát triển nhanh chóng, thời điểm lúc cô học trung học, bên này chỉ có thể coi là thành phố địa phương được tính làm khu khai phá, xây dựng không ít nhà ở, tòa nhà văn phòng, cửa hàng điểm tâm ngọt của cô bởi vì chất lượng tốt và giá thấp nên việc kinh doanh cũng không tệ.

Ra khỏi cửa hàng, cô dừng chân dưới ngọn đèn đường, ngọn đèn đường kéo dài vóc dáng vốn đã mảnh mai của cô thành một bóng dáng dài và mỏng, giờ phút này cô cô đơn lẻ loi tựa như màn đêm vô hình, dường như trong nháy mắt sẽ tan vào màn đêm vô biên.

Khoảng mười một giờ, một chiếc xe tải lớn dừng trước cửa hàng điểm tâm ngọt, tiếng phanh xe phá tan sự yên tĩnh của địa phương nhỏ bé này.

Hai cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi nhảy khỏi xe, áo khoác mặc trên người có chút bẩn, một người thanh niên với cuốn sổ trên tay thuần thục đến bắt chuyện với cô.

"Chị Kiều, đợi lâu chưa."

Kiều Tĩnh An cười nói, "Không lâu, những thứ đồ ăn làm phiền hai cậu đặt giúp tôi, hôm nay đã đến chưa?"

Nửa đầu năm nay thế giới có một trận dịch châu chấu, tiếp theo đó là đến đợt hạn hán ở một số nước sản xuất lương thực lớn trên thế giới, hai ngày trước trong nước cũng đã đưa ra cảnh báo về mưa lớn và lũ lụt. Cửa hàng nhỏ của cô, sợ rằng giá lương thực sẽ tăng mạnh trong sáu tháng cuối năm, dù sao có một kho lương thực ở sau nhà, phòng khi bất trắc, lưu trữ một chút lương thực và nguyên liệu cho cửa hàng điểm tâm ngọt.

Cửa hàng kinh doanh điểm tâm ngọt của cô không chỉ cần nhiều bột mì, còn cần đem một số loại ngũ cốc xay thành bột, chẳng hạn như bột đậu đỏ, một ít bột đậu xanh. Cho nên sân sau không chỉ sửa chữa một kho lương thực hai năm trước mà còn cố ý xây dựng một căn phòng xay bột, bên trong chứa máy tách vỏ, máy xay, để xay bột hằng ngày.

Có những máy móc này, cho dù lưu trữ lúa và lúa mì chưa xát vỏ cũng không sợ gặp khó khăn.