Chương 14: Sợ Mẹ Chạy Mất 2

Đứa bé thứ hai vội vàng gật đầu. Người mẹ này chính là ba anh em bọn họ tự mình chọn, cũng không thể để chạy mất.

Lúc ấy trên tàu, Hạ Huân thấy đứa bé thứ ba thích Kiều Tĩnh An, nhìn một hồi cô gái này cũng rất biết chăm sóc trẻ con. Anh còn rất ngoài bất ngờ, dù sao cô gái này vừa nhìn đã biết là được nuông chiều, tâm tư cao ngạo.

Sau này đứa bé thứ ba còn đòi muốn tìm cô, anh dứt khoát tìm tiếp viên thay đổi giường, đứa bé thứ hai cũng nhanh chóng bị đồ ăn ngon của cô mua chuộc, đứa lớn cũng rất thích cô. Bốn tên này này vừa thương lượng xong đã quyết định lừa cô một phen.

Mọi chuyện còn rất thuận lợi, một đường đến Đông Bắc, không nghĩ tới bước cuối cùng lại trật đường, người đã tức giận muốn gϊếŧ chết anh.

Hạ Huân nhìn cô tức giận muốn cho mình hai cái tát, lại kìm chế nắm chặt nắm đấm nhỏ, quay đầu nhịn không được muốn cười. Cái này có thể nhìn ra được cô gái này được dạy dỗ không tệ, cho dù có tức giận thành như vậy cũng không có thật sự nói ra lời độc địa.

Hạ Huân càng thích thú với cô gái này.

Hạ Huân đút tay vào túi, chậm rãi bước đi, trong lòng nghĩ đến cô gái này, ngẩng đầu nhìn trăng tròn như ẩn như hiện trên bầu trời.

Lúc này Kiều Tĩnh An đang nướng hạt thông trong phòng, tầng một của cô làm cửa hàng bán đồ ngọt làm sao thiếu lò nướng lớn được. Chiều nay mua được mười cân hạt thông, toàn bộ đều bỏ vào lò nướng lửa nhỏ đến khi hạt thông tách miệng, đem ra phơi mát, hạt thông rất ngon.

Trở về phòng ngủ, một đêm ngủ ngon, nửa đêm bị một trận gõ cửa đánh thức.

Tiếng gõ cửa vừa nặng vừa gấp, sợ là có chuyện gì, cô quấn một chiếc áo choàng tắm ra mở cửa, Hạ Huân nhanh chóng nhìn lướt qua cô một cái, "Thằng ba phát sốt rồi, tôi dẫn thằng bé đến bệnh viện, cô giúp tôi trông hai đứa lớn."

Kiều Tĩnh An sốt ruột, "Buổi chiều còn khỏe mạnh, sao lại sốt, để tôi xem."

Vội vàng chạy hai bước, đứa trẻ ở trần nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng, "Đứa nhỏ như vậy, anh lại không mặc quần áo cho nó, bụng phơi ở bên ngoài, không bị sốt mới là lạ."

Đứa bé thứ ba không thoải mái, khóe mắt khóc cả mi, nhìn thấy Kiều Tĩnh An thì lập tức đưa tay muốn ôm, "Mẹ ơi, khó chịu."

"Không khó chịu, chúng ta đi bệnh viện." Kiều Tĩnh An ôm đứa bé lên rồi rời đi.

Hạ Huân ngăn cô lại, "Nếu muốn đi bệnh viện thì mau đi thay quần áo."



Kiều Tĩnh An nhìn áo choàng tắm bọc trên người, "Anh chờ một chút."

Kiều Tĩnh An thay quần áo đóng cửa lại, đứa lớn và đứa hai cũng mặc quần áo vào, Hạ Huân ôm đứa bé thứ ba, đoàn người bước nhanh đến bệnh viện.

Cũng may cách nhà khách không xa có một bệnh viện quân khu, vào bệnh viện tìm bác sĩ khám, "May mắn là mọi người phát hiện sớm, nếu không nhiệt độ cao như vậy, rất nhanh sẽ biến thành viêm phổi."

Kiều Tĩnh An ôm lđứa bé thứ ba, sợ đứa nhỏ truyền dịch bị đau động loạn.

Hạ Huân lấy thẻ sĩ quan của mình ra, lấy một phòng bệnh đơn, bên trong có một cái giường lớn, một cái giường nhỏ. Kiều Tĩnh An ôm đứa bé thứ ba ngồi truyền dịch trên giường nhỏ, Hạ Huân, hai đứa lớn ở trên giường lớn.

Buổi tối lăn qua lăn lại một hồi, hai đứa lớn quen giường đã ngủ, Hạ Huân canh giữ hai người bọn họ.

Nửa giờ sau, truyền dịch xong Hạ Huân gọi y tá tới, y tá rút chai truyền dịch, xử lý bàn tay truyền dịch cho đứa bé rồi đi ra ngoài.

Hạ Huân đưa y tá ra cửa, thuận tay đóng cửa lại, đôi bàn tay to xoa xoa mặt.

"Ba năm trước vợ cũ của tôi và tôi ly hôn ra nước ngoài, thằng ba là do mẹ tôi trông nom, một thời gian trước thân thể mẹ tôi không tốt lắm, tôi lập tức đón đứa nhỏ về bên mình, chăm sóc là như nhau, nhưng đứa nhỏ này không biết tại sao lại càng ngày càng gầy."

"Cho nên anh đi lừa con người ta làm mẹ kế cho con của anh?"

Hạ Huân nghẹn lại, trong phòng bệnh im lặng, Kiều Tĩnh An nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đứa bé, Hạ Huân nhìn cô.

"Tôi thừa nhận, ba đứa nhỏ đều thích cô, muốn cô làm mẹ kế của bọn chúng, nhưng mà, tôi cũng thật sự thích cô." Hạ Huân nhìn cô, nói rất thành khẩn.

Kiều Tĩnh An ngẩng đầu nhìn anh, lần này là thật sự đang dụng tâm suy nghĩ, anh thật sự thích cô? Không phải là muốn tìm một người mẹ kế cho mấy đứa trẻ sao?

Thấy cô không nói lời nào, Hạ Huân lại nói, "Nếu tôi chỉ muốn tìm một người mẹ kế cho đứa bé thì chỉ cần dựa vào tôi là đoàn trưởng, cô cảm thấy tôi thật sự không tìm được sao?"