Chương 1: Trọng Sinh Trở Lại Thập Niên 70

"Bùm ~"

Khí gas phát nổ, biệt thự sụp đổ ầm ầm.

"Vãn Vãn, tôi tới tìm em đây."

Người đàn ông không chạy đi mà chỉ ngồi im trên ghế sofa.

Ngọn lửa quét qua, người đàn ông bị thiêu cháy đến mức không thể nhận ra hình dạng.

"KHÔNG!"

Lâm Vãn Vãn khóc lóc, muốn đưa tay ra nắm lấy hắn.

Nhưng dù có cố gắng thế nào cô cũng chẳng thể nắm được.

Cô đã chết.

Cô đã chết được hơn mười năm.

Cô bây giờ chỉ còn là một mảnh linh hồn vất vưởng.

"A Diễn!"

Lâm Vãn Vãn đột nhiên bừng tỉnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng mà, sau khi mở mắt ra, Lâm Vãn Vãn lại càng ngơ ngác hơn.

Đây là đâu?

Tại sao lại quen thuộc đến vậy?

Không đúng, vấn đề là, cô ấy không phải đã chết rồi sao?

Tầm mắt dừng lại, cô chú ý đến cách bài trí cũ kỹ ở trong phòng, bỗng nhiên Lâm Vãn Vãn nghĩ đến một loại khả năng.



Để xác nhận suy đoán của mình, Lâm Vãn Vãn cầm lấy chiếc gương trên bàn.

Trong gương, khuôn mặt cô gái trông như mười tám, mười chín tuổi, kiều nộn đến mức có thể vắt ra nước.

"Oanh ~"

Đầu óc Lâm Vãn Vãn nổ tung.

Cô đã trọng sinh rồi.

Cô thế nhưng thậy sự đã trọng sinh trở lại thời điểm cô và Trần Lập Diễn mới kết hôn.

"Két~"

Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào.

Người đàn ông cao khoảng 1m87, thoạt nhìn dáng vẻ chỉ mới khoảng 20 tuổi, lông mày rậm và đôi mắt to, nước da màu đồng trông rất nam tính, khỏe mạnh. Trên người mặc một chiếc áσ ɭóŧ cũ kỹ sờn rách, cơ bắp màu lúa mạch trên cánh tay phồng lên dữ dội, vết sẹo giống như con rết, có chút làm người ta sợ hãi.

Người đàn ông này dường như vừa mới uống rượu xong, bước chân có chút luống cuống, bước đi loạng choạng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Trần Lập Diễn.

Gần như ngay lập tức, Lâm Vãn Vãn nhận ra đây là Trần Lập Diễn lúc 25 tuổi.

Trần Lập Diễn, cái người yêu cô tới điên cuồng ở kiếp trước.

Người mà sau khi biết tin cô qua đời, hàng đêm mượn rượu giải sầu, cuối cùng chết thảm trong vụ nổ khí gas, Trần Lập Diễn.

Đó là Trần Lập Diễn, người vẫn luôn kêu tên cô ngay cả vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Tim đau đến nghẹt thở.

"Em yên tâm, tôi sẽ không chạm vào em. Chờ chỉ tiêu điều chuyển em về thành phố được đưa xuống, tôi sẽ để em đi, ly hôn với em."



Để lại một lời, Trần Lập Diễn nhấc chân muốn rời đi.

"A Diễn."

Lâm Vãn Vãn đột nhiên lao tới, từ phía sau ôm thật chặt vòng eo gầy gò rắn chắc của người đàn ông.

Bàn tay cô gái nhỏ nhắn mềm mại, eo được cô ôm, thân hình cao lớn của người đàn ông hơi cứng ngắc, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một vệt hồng không được tự nhiên.

"Buông tay."

Nam nhân lạnh lùng nói.

"Em không!"

Đôi mắt của Lâm Vãn Vãn đỏ bừng, nước mắt bắt đầu chảy ra mà không báo trước.

Kiếp này, Lâm Vãn Vãn thề rằng cô sẽ không bao giờ buông tay Trần Lập Diễn nữa.

Dù cho là khi còn sống, hay đã chết.

“Chớ có chọc tôi…”

Trần Lập Diễn còn chưa kịp nói xong, Lâm Vãn Vãn đột nhiên kiễng chân lên, áp môi mình vào môi người đàn ông.

"A Diễn, em..."

"Đây là em tự tìm!

Bàn tay to lớn của người đàn ông dùng sức, Lâm Vãn Vãn lập tức bị ôm chặt.

Trong lúc nhất thời, Lâm Vãn Vãn hối hận, cô không nên trêu chọc Trần Lập Diễn.

Ít nhất thì không nên trêu chọc hắn vào lúc hắn say.

Nhưng mà, đã quá muộn rồi