Chương 15

Nhà họ Trần gia cảnh nghèo khó, quần áo của Trần Lập Diễn chẳng cái nào còn nguyên vẹn. Cái áo trắng rách kéo thành từng sợi, quần đầy mảnh vá, ống quần cũng bị mất một đoạn. Đôi giày có một chiếc lỗ to, chỉ cần hoạt động mạnh hoặc chạy một chút là ngón chân đều lộ ra.

"Mông anh rách một cái lỗ kìa!"

Lâm Vãn Vãn cố ý hét lớn sau lưng Trần Lập Diễn.

Trần Lập Diễn hơi khựng lại.

Giây tiếp theo, người đàn ông phóng đi như bay.

"Phốc~"

Người đàn ông này quá đáng yêu, Lâm Vãn Vãn chịu không nổi, bật cười thành tiếng.

Ruộng lúa cách nhà hơi xa, Lâm Vãn Vãn bước đi chậm rãi.

Khi Lâm Vãn Vãn về đến nhà, Bao Thúy Liên đã bắt đầu nhóm lửa, nấu ăn.

Nhà họ Trần hôm nay được bội thu, Bao Thúy Liên khó có mấy khi hào phóng, nấu liền mấy món thịt.

Mười cân cá trắm cỏ được chia làm hai phần, một nửa Bao Thúy Liên hầm canh với đậu phụ, một nửa làm cá kho.

Trong vườn vừa vặn trồng mấy cây tía tô nên Bao Thúy Liên đã nhờ Trần Nam đi hái một ít, chuẩn bị làm món ếch xào tía tô.

Chuột đồng đã nướng xong, ba anh em Trần Đông đang ăn uống thỏa thích, Trần Tây cũng đang gặm đầu chuột một cách ngon lành.

Thật là thơm.

Trần Bắc nhìn mà chảy nước miếng.

Nếu không phải đánh không lại Trần Đông và Trần Nam, Trần Bắc đã sớm xông lên đoạt lấy.

“Mẹ ơi, để con xào ếch này nhé.”

Ếch ăn rất ngon, cách chế biến cũng phải rất kỹ lưỡng.

Chỉ hai con ếch mà cắt được một bàn lớn.

Bao Thúy Liên trù nghệ không tốt lắm, Trần Lập Hoa sợ bà đem ếch làm hỏng mất.

"Được, con đến làm đi."

Kỹ năng nấu nướng của Bao Thúy Liên quả thực không bằng Trần Lập Hoa nên bà nhanh chóng từ bỏ vào bếp.

“Thím nhỏ ơi, của thím này.”

Chuột đồng đã nướng chín, Trần Nam hào phóng xé gần hết thịt chuột đưa cho Lâm Vãn Vãn.

Lâm Vãn Vãn: ...

"Cháu, mấy đứa ăn đi."

Thời điểm Lâm Vãn Vãn nói chuyện, theo bản năng cô lùi lại vài bước.

Cô sợ nhất là chuột, rắn với mấy con giống vậy.

Đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi hai chân Lâm Vãn Vãn đã nhũn ra rồi.

"Thím nhỏ ơi, con chuột đồng này ngon lắm. Ô ô, thơm quá đi."

Trần Tây ăn miệng bóng loáng đầy dầu, vui vẻ đến nheo mắt lại “Ngon thì con cứ ăn thêm đi, thím… thím vào nhà.”

Nói xong Lâm Vãn Vãn chạy vào nhà như chạy trốn.

“Mẹ ơi, con cũng muốn ăn chuột đồng.”

Trần Bắc oán hận nhìn chằm chằm thịt chuột trong tay Trần Tây, ánh mắt vô cùng tham lam.

"Mẹ, nói thế nào thì Tiểu Bắc cũng là cháu trai của mẹ, mấy con chuột đồng này cũng nên chia cho Tiểu Bắc chứ?"

Ba anh em đại phòng ăn một mình, Lý Tú Hoa càng nhìn càng tức giận.

“Con chuột đồng đó là Trần Nam bắt được, nó thích ai liền cho người đó ăn, không liên quan đến tôi.”



"Được rồi, nhanh rửa bát đi còn chuẩn bị ăn cơm."

Bao Thúy Liên thúc giục.

Lý Tú Hoa muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Bao Thúy Liên, lời đến miệng lại nuốt trở về.

"Cho em."

Trần Tây hào phóng đưa một chiếc chân chuột cho Trần Tiểu Lương.

"Cảm ơn anh ba."

Trần Tiểu Lương vô cùng vui vẻ, đưa tay ra nhận lấy.

Vừa mở miệng định ăn, Trần Bắc liền đưa tay giật lấy.

Lập tức, Trần Tiểu Lương ủy khuất vành mắt đỏ bừng, nhưng lại không dám khóc.

"Trần Bắc, mày đúng là đồ không biết xấu hổ, tao là cho Tiểu Lương."

Trần Tây tức giận.

"Không phải chuyện của mày, tao chính là ăn đồ của em gái tao."

Trần Bắc một ngụm nhét chân chuột vào miệng, vui vẻ nhai.

"Mày……"

Trần Bắc quá không biết xấu hổ, Trần Tây tức giận đến đỏ mặt.

"Cái này cho em."

Trần Đông xé đuôi chuột nướng đỏ rực cùng cái mông chuột cho Trần Tiểu Lương.

"Cám ơn anh."

Trần Tiểu Lương nhận lấy.

Trần Bắc vội vàng tiến lên muốn đoạt lấy.

Trần Tiểu Lương lùi lại mấy bước tránh né, sau đó liền nhét thịt chuột vào miệng.

"Con khốn này, sao mày dám ăn thịt chuột của tao."

Trần Bắc nổi giận, vung tay đấm Trần Tiểu Lương.

“Đứa con gái phá của như mày, tao bảo mày đi bắt gà rừng, mày lại bắt được hai con cua gãy. Bây giờ mày còn dám ăn thịt của anh trai mày, xem tao có gϊếŧ chết mày không.”

Cua không có thịt, ăn hơi bất tiện, thời buổi này chỉ có người nghèo không đủ tiền ăn mới ăn cua.

Lúc sáng ở ngoài ruộng, mấy đứa con trai ở đại phòng đều nhặt được thịt. Ngay cả Trần Hữu cũng nhặt được một ổ trứng chim, Trần Tiểu Lương lại chỉ nhặt được hai con cua gãy.

Lý Tú Hoa đã một bụng tức giận.

Nhìn thấy Trần Tiểu Lương lén lút ăn thịt chuột của Trần Bắc, Lý Tú Hoa càng tức giận hơn, cầm chổi chĩa vào Trần Tiểu Lương, chuẩn bị đánh cô.

"Mày đang làm gì thế hả? Không muốn ăn cơm thì cút ra ngoài cho tôi!"

Bao Thúy Liên gầm lên.

Lý Tú Hoa lặng lẽ đặt cây chổi lại.

Một con chuột đồng nhanh chóng bị mấy người Trần Đông ăn sạch.

“Anh ơi, chiều nay chúng ta lại đi bắt chuột nhé.”

Chuột đồng quá ngon, Trần Tây liếʍ liếʍ mỡ còn sót lại trên ngón tay.

"Em cũng đi."

Trần Hữu cũng có vẻ ăn chưa đã thèm.

"Em...em cũng đi nữa."



Trần Tiểu Lương yếu ớt nói.

"A Diễn, đừng làm nữa, đi gọi vợ con ra ngoài ăn cơm đi."

Trần Lập Hoa múc ếch xào tía tô ra khỏi nồi, Bao Thúy Liên lên tiếng thúc giục.

"Vâng."

Trần Lập Diễn nặng nề trả lời, đặt chiếc rìu trong tay xuống, quay người đi về phía tây phòng.

"Két~"

Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra.

"Ai!"

Lâm Vãn Vãn đang thay quần áo thì giật mình.

"Phanh!"

Cánh cửa gỗ đóng lại lần nữa.

"Ra ăn cơm."

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp thô ráp của Trần Lập Diễn từ ngoài cửa truyền đến.

"Ồ, em thay quần áo xong sẽ ra."

Người tới là Trần Lập Diễn, Lâm Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm.

"Ừm...anh có thể lấy cho em một ít nước được không?"

Buổi sáng thu hoạch lúa mì, Lâm Vãn Vãn không tốn nhiều sức lắm, nhưng toàn thân ngứa ngáy, muốn dùng nước lau qua.

Người ngoài cửa không nói gì.

"Thùng thùng ~"

Sau tiếng bước chân, cửa phòng lại bị gõ vang.

“Nước để trước cửa cho em đấy.”

Trần Lập Diễn nói chuyện vẫn tích chữ như vàng.

“Anh có thể mang nó vào cho em được không?”

Lâm Vãn Vãn không cảm thấy những gì cô nói có gì đó không thí h hợp.

Thân hình cao lớn của Trần Lập Diễn đứng ở cửa hơi cứng đờ, khuôn mặt đen sạm trông không được tự nhiên.

"Em tự lấy đi."

Để lại một câu, Trần Lập Diễn rời đi mà không quay đầu lại.

"Chiya~" một tiếng, cánh cửa phòng mở ra.

"Ba ba."

Một đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn thò ra khỏi phòng.

Tâm trí của Trần Lập Diễn nổ tung, ba bước cũng làm hai đem chậu nước bê lên , liền mạch lưu loát đem cửa phòng đóng lại.

Cuối cùng, anh còn không quên đẩy Lâm Vãn Vãn vào phòng.

"Anh đang làm gì?."

Lâm Vãn Vãn có chút không thể hiểu nổi.

"Mặc quần áo cho tốt."

Trần Lập Diễn lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác, mặc cho Lâm Vãn Vãn.

Cũng vào lúc này, Lâm Vãn Vãn mới nhận ra chính mình đang mặc một chiếc áo hai dây.