Chương 3: Người Đàn Ông Của Tôi

"Người đàn ông của tôi. "

Mấy chữ này của Lâm Vãn Vãn đã thành công lấy lòng Trần Lập Diễn.

“Chị dâu hai, nếu chị đã quan tâm đến vợ chồng chúng tôi như vậy, chi bằng thử buổi tối qua phòng tôi nhìn xem một chút.”

Kiếp trước sống làm người hơn 30 năm, làm ma hơn mười năm, da mặt này của Lâm Vãn Vãn từ lâu đã dày hơn một bức tường thành.

"Cô...Cô là cái đồ không biết xấu hổ!"

Lâm Vãn Vãn quá vô liêm sỉ, Lý Tú Hoa đỏ bừng mặt.

Loại chuyện như thế này, phụ nữ thường rất ngại nhắc tới.

Lâm Vãn Vãn thực sự bảo cô ta đi hỏi một đại nam nhân như Trần Lập Diễn.

Này cũng thôi đi, Lâm Vãn Vãn thế nhưng còn mời cô ta đến nhìn xem.

Đây là điều một người phụ nữ nên nói sao?

“Tôi không biết xấu hổ?” Lâm Vãn Vãn cười nói, “Không phải cô trước kia còn hỏi thăm chuyện giường chiếu của nhà người khác sao?”

"Tôi... tôi không có!"

Lý Tú Hoa vội vàng phủ nhận. Lời này nếu như lọt ra ngoài, thanh danh của cô ta sẽ hoàn toàn mất hết.

"Chú tư."

Trương Xuân Hà đột nhiên lên tiếng.



Lý Tú Hoa và Lâm Vãn Vãn đồng thời nhìn về phía cổng.

Ba!

Lý Tú Hoa mặt mày đỏ bừng.

Quá mất mặt.

Sau lưng khua môi múa mép bị người ta bắt quả tang, Lý Tud Hoa xấu hổ tới mức mặt đỏ tai hồng.

“Chú tư, tôi, tôi chỉ đùa chút thôi, chú đừng để ý.”

Lý Tú Hoa xấu hổ đến mức ước gì mình có thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống.

Trần Lập Diễn nhìn Lý Tú Hoa một cái thật sâu, nhưng không hé răng.

"Ăn sáng chưa?" Thời điểm nhìn về phía Lâm Vãn Vãn, mặt mày Trần Lập Diễn rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều.

"Chưa, còn chưa có ăn"

Lâm Vãn Vãn vừa rồi có bao nhiêu hung dữ, bây giờ có bấy nhiêu thẹn thùng.

Mặc dù kiếp trước cô đã sống hơn ba mươi năm nhưng cô chưa từng có quan hệ thân mật với bất kỳ người đàn ông nào.

Khi kết hôn với Trần Lập Diễn, cô chỉ muốn mau chóng ly hôn rồi cùng Lục Cảnh Lễ trở về thành phố, hoàn toàn không để Trần Lập Diễn đến gần mình. Sau khi ở cùng với Lục Cảnh Lễ, trong lòng Lục Cảnh Lễ chỉ có em gái Lâm Điềm Điềm, anh ta chưa bao giờ chạm vào cô chút nào.

Thậm chí cho đến khi trái tim bị Lục Cảnh Lễ đào ra và tặng cho Lâm Điềm Điềm, Lâm Vãn Vãn vẫn còn là một cô gái trong trắng..



Sau khi chết, linh hồn của Lâm Vãn Vãn đã trôi nổi bên cạnh Trần Lập Diễn.

Lâm Vãn Vãn đã nhìn thấy tất cả trên người Trần Lập Diễn, cả những thứ nên thấy hay không nên thấy đều bị cô xem qua hết rồi.

Ngoài ra, nhờ phúc của Trần Lập Diễn, Lâm Vãn Vãn còn nhìn được một số bảo vật trong máy tính của hắn. Nhưng nhìn là một chuyện, còn súng thật đạn thật lại là một chuyện khác.

Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, hai má Lâm Vãn Vãn nóng bừng.

“Tôi để trong bếp cho em hai quả trứng gà với hai cái bánh bao, em ăn trước đi.”

Rõ ràng Trần Lập Diễn hiện tại cũng chỉ mới 25 tuổi, nhưng anh ấy nói chuyện cứng nhắc cứ như một ông già vậy, quá trưởng thành.

"Ồ."

Lâm Vãn Vãn cúi đầu như một con gà đi về phía nhà bếp.

"Cái kia chú tư, trứng ở trong bếp..." Lý Tú Hoa đỏ mặt giải thích: "Bị tôi ăn rồi."

"Bánh bao... Tôi đã ăn bánh bao rồi."

Trương Xuân Hà cũng xấu hổ không chịu nổi.

Vừa rồi hai người cãi nhau chính là vì tranh giành trứng và bánh bao.

“Tôi đã nói với các cô rồi, trứng và bánh bao hấp là để dành cho Vãn Vãn, đều già đầu hết cả rồi mà còn tranh đoạt như mấy đứa trẻ con, tuổi tác đều cho chó hết rồi sao.” Bao Thúy Liên vừa vặn trở về, nghe thấy lời nói của hai người liền tức giận, cầm cây chổi bên cạnh lên liên tiếp đánh bọn họ.

"Mẹ, đừng đánh nữa. Con không cố ý đâu. Hơn nữa, con bé một mình ăn nhiều như vậy sao?"

Lý Tú Hoa bị đánh liên tục lùi lại phía sau, nhưng trong miệng cô ta vẫn giảo biện.