Chương 7

Sau khi đi vào phòng bếp, Sơ Hạ đặt bát đũa vào trong tủ bát.

Bởi vì nghe nói Hàn Đình muốn mở cuộc họp nên cô ở lại không bếp, không ra ngoài nữa.

Lâm Tiêu Hàm đi vào đặt bao tải xuống cũng không ra ngoài, mặt không cảm xúc ngồi trước bàn chờ tất cả mọi người.

Sơ Hạ và anh không có bất cứ qua lại nào nên không ngồi xuống cùng bàn với anh, mà đi vòng ra sau bếp ngồi.

Vừa mới ngồi xuống chưa được hai giây, Hàn Đình đã kiêng bao tải vén rèm vào phòng bếp.

Anh ta nhìn lướt qua sau bếp lò, ánh mắt dừng lại trên người Hàn Đình.

Mặc dù Sơ Hạ không nhìn thấy Hàn Đình, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta.

Thần kinh cô trở nên căng thẳng một chút, nhìn vào đống tro tàn trong bếp, chỉ coi mình như không khí.

Hàn Đình đi đến bên tường, đặt bao tải xuống.

Ngay khi anh ta đang định đứng thẳng người đi về phía Sơ Hạ thì Siêu Tử và Oa Cái lại khiêng bao tải đi vào.

Hai người này vừa bước vào, bầu không khí vốn dĩ khô khan trong phòng bếp lập tức trở nên náo nhiệt.

Siêu Tử đặt bao tải xuống nói: “Thời tiết đột nhiên thay đổi, cảm giác giống như sắp mưa.”

Oa Cái đặt bao tải trên vai xuống cạnh Siêu Tử: “Chẳng phải các bác nông dân đã nói rồi sao, hôm nay là Kinh trập, sau này sẽ mưa nhiều, sấm sét cũng nhiều hơn.”

Siêu Tử và Oa Cái vừa mới bước vào đã nói chuyện, Hàn Đình cũng không đi về phía Sơ Hạ nữa.

Anh ta và Siêu Tử, Oa Cái ngồi xuống chiếc bàn gần đó, trò chuyện với nhau trong lúc chờ những người khác đến.

Siêu Tử và Oa Cái từ nhỏ đã đi theo phía sau mông Hàn Đình, sau khi tốt nghiệp xuống nông thôn, bọn họ vẫn đi theo sau mông Hàn Đình, ba người đều là những kẻ ra vẻ lưu manh, nói năng ngọt xớt, đi đến đâu là ầm ĩ đến đó.

Ba người vừa mới lảm nhảm vài câu, những người khác cũng lần lượt đến.

Vừa mới vào phòng, mỗi người nói một câu khiến bầu không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt.

Trong phòng bếp ngoại trừ nồi, bếp lò, tủ bát, chậu nhỏ gì đó ra, còn có ba chiếc bàn gỗ hình vuông màu xám cũ.

Sơ Hạ ngồi xuống phía sau bếp, bốn cô gái còn lại ngồi một bàn, các chàng trai đều chen chúc vào bàn của đám người Hàn Đình, cho dù không chen được cũng không muốn đi đến bàn của Lâm Tiêu Hàm, chỉ tuỳ tiện tìm một chỗ nào đó ngồi xổm xuống.

Chờ đến khi mọi người đến đông đủ và ngồi xuống, Hàn Đình là người mở miệng nói chuyện trước: “Mọi người đều đã nhìn thấy rồi đấy, đại đội đã phân chia lương thực cho chúng ta, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ nấu ăn riêng.”

Trước đó tất cả mọi người đều đã biết chuyện này, ai nấy đều vui mừng không thôi.

Lý Kiều là người kích động nhất trong số các cô gái, lập tức tiếp lời: “Nấu ăn riêng thật tốt, chúng ta muốn ăn gì là do chúng ta tự quyết định, suốt hơn nữa tháng ăn cơm với bà con nông dân ra, tôi thậm chí còn chưa được ăn một bữa no.”

Những người khác lần lượt nói tiếp: “Tôi cũng vậy.”

Đương nhiên, việc nấu ăn riêng cũng phải thương lượng xem nên nấu như thế nào, dù sao bọn họ cũng có mười hai người.

Sau khi moi người nói xong, Hàn Đình lại tiếp tục đưa ra ý kiến: “Cá nhân tôi có một đề nghị, chúng ta không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cứ trực tiếp làm theo điểm thanh niên tri thức của đại đội Sa Trang, các cậu cảm thấy như thế nào?”

Bọn họ là nhóm thanh niên tri thức xuống nông thôn tương đối trễ.