Chương 4: Xuống nông thôn

Năm 1970, chính sách của thành phố Thượng Giang bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, yêu cầu mỗi gia đình đều phải có một thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn.

Theo lý mà nói, người lớn tuổi trong nhà mới là người đi.

Nhưng Hà Tuyết Hồng từ nhỏ đã lanh lợi, giỏi luồn lách, khi làm hồng tiểu binh đã nhắm trúng một người có gia thế khá, rất nhanh đã tính toán để kết hôn với người đó, tránh được việc này.

Hà Ngọc Lâm cũng không muốn đi cày ruộng, Hà Vi Dân và Cố Tuyết Liên cũng không nỡ để anh ta đi, nên vội vã tìm cho anh ta một cô gái để kết hôn, thậm chí còn bỏ ra một số tiền lớn để tìm cho anh ta một công việc.

Chỉ còn lại nguyên chủ lúc ấy còn vài ngày nữa mới tròn mười sáu và đứa em trai mới mười hai tuổi.

Hiển nhiên, Hà Vi Dân và Cố Tuyết Liên cũng không thể để đứa con trai nhỏ đi, nên tự nhiên chỉ còn lại nguyên chủ.

Nguyên chủ vốn dĩ cũng không muốn, nhưng như đã nói, cô ấy là con gái, lại ở vị trí giữa không mấy được chú ý trong gia đình, từ nhỏ đã hình thành tính cách ngoan ngoãn, thậm chí có phần cam chịu, không ai quan tâm đến ý kiến của cô ấy, cứ thế trực tiếp báo danh và gửi cô ấy đến đây bắt đầu cày ruộng.

Còn về Điền Văn Tú, kiếp trước cô ta không ít lần làm chuyện xấu, trong sách cũng đã mô tả nhiều về điều đó.

Hà Tuyết Khanh nghĩ kỹ một chút, bỗng cảm thấy rằng việc nguyên chủ bị rơi xuống nước lần này có lẽ cũng là do Điền Văn Tú sắp đặt.

Kiếp trước, Điền Văn Tú có thể đã muốn nhân cơ hội này hại chết nguyên chủ để dứt điểm mọi chuyện, nhưng không ngờ cô ấy vẫn được cứu. Vì vậy, về sau cô ta mới bày ra chuyện ép nguyên chủ phải lấy người ngốc nghếch, cắt đứt quan hệ giữa cô ấy và Ninh Trí Viễn, không ngờ cuối cùng lại khiến nguyên chủ bị thương, Ninh Trí Viễn vừa lúc quay về, lập tức cưới nguyên chủ, khiến cô ta mất hẳn cơ hội.

Kiếp này, Điền Văn Tú lại dùng chiêu cũ, khiến nguyên chủ rơi xuống nước, đợi đến khi Bùi Vân Tùng cứu cô ấy, cô ta cố tình lan truyền tin đồn trong đội sản xuất, gây xáo trộn mối quan hệ, chờ đến thời điểm thích hợp thì thêm dầu vào lửa, nhất định khiến nguyên chủ và Bùi Vân Tùng dính vào nhau không rõ ràng.

Sau đó, cô ta có thể lợi dụng việc gia đình ép nguyên chủ lấy kẻ ngốc để tính toán, buộc cô ấy kết hôn với Bùi Vân Tùng, vừa làm người tốt, vừa cắt đứt mối đe dọa.

Hà Tuyết Khanh dám chắc rằng Điền Văn Tú nhất định chưa nói sự thật với Bùi Vân Tùng.

---

Sau khi xâu chuỗi rõ ràng những chuyện này, đầu Hà Tuyết Khanh đã bớt đau nhiều.

Cô mở mắt, trước mắt là một bầu trời trong xanh, rất sạch sẽ.

Thi thoảng còn có thể nhìn thấy những chú chim vỗ cánh bay qua.

Những cây bên đường đã trổ lá non sau mùa đông, xanh mướt, khắp nơi tràn ngập không khí mùa xuân.

Hà Tuyết Khanh không nhịn được mà bật cười.

Dù đây có phải là thế giới trong tiểu thuyết hay không, dù cô có phải là nhân vật phụ hay không, ít nhất cô đã có một cơ thể khỏe mạnh.

Quay đầu lại, trong khóe mắt cô thấp thoáng thấy bóng dáng người đàn ông đang lái xe bò phía trước.

Nói ra thì, người đàn ông này cũng thật xui xẻo.

Vừa sinh ra, mẹ anh đã qua đời vì băng huyết.

Năm anh tám tuổi, cha lại chết đuối khi lặn xuống sông mò mầm sen.