Chương 1

Công xã Thạch Kiều đội sản xuất số bảy.

Trời âm u, bên ngoài trời vẫn không ngừng mưa, ở trên mặt đất kêu bùm bùm.

Tô Yên bị đánh thức, mơ mơ màng màng cố hết sức mở mắt ra, khung cảnh đầu tiên vào mắt cô chính là một khoảng không gian mông lung tối tăm, đột nhiên cô phát hiện mình đang một hoàn cảnh xa lạ, làm cô nhịn không được lặng người một chút, ngay sau đó hậu tri phát giác chính mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ cứng rắn, xúc cảm dần dần trở nên rõ ràng, có thể cảm giác được ván giường dưới thân cũng không có bằng nhau, mặt trên phảng phất chỉ có một tầng vải mỏng dải, nằm thập phần cộm người, chăn cũng thực ẩm ướt, đắp ở trên người cô từng trận mùi mốc meo từ chăn truyền đến.

Người trong lúc nhất thời có chút mộng bức*, huyệt Thái Dương đau đớn không thôi, này cũng làm cho ý thức của cô trở nên thanh tỉnh vài phần, Tô Yên rút tay ra từ trong chăn, nâng lên tới xoa xoa thái dương, độ ấm của thái dương có chút cao, hình như là phát sốt, nhịn không được khó chịu hừ nhẹ một tiếng.

* Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía đông bắc Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’

Cô gái nằm ở bên cạnh cô hẳn là nghe được động tĩnh, lật người lại đối diện với cô, nhỏ giọng hỏi một câu, “Cô đã tỉnh rồi hả?”

Động tác Tô Yên có chút chậm lại, lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có người, xoay đầu nhìn xem, người hỏi cô có một khuôn mặt gầy ốm, trong phòng thực tối, Tô Yên có chút nhìn không rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đối phương một bộ dáng gầy gò, bất quá cô gái đó ánh mắt thực sáng, ánh mắt mang theo sự quan tâm.

Tô Yên không có lập tức đáp lại, bởi vì cô phát hiện cô gái này nói chuyện mang theo một cổ khẩu âm kỳ quái, tuy rằng lời nói này cô nghe hiểu.

Tầm mắt cô lặng lẽ nhìn một vòng trong phòng đánh giá, càng xem trong lòng liền càng thấy cổ quái, đau đớn nơi huyệt Thái Dương cũng trở nên càng rõ ràng.

Cô gái này cũng không để ý thái độ của Tô Yên, cho rằng cô là vừa tỉnh dậy thân thể còn có chút không thoải mái, thông cảm từ trên giường bò dậy, động tác nhanh nhẹn, quay đầu nhỏ giọng đối với Tô Yên nói: “Cô hẳn là đói bụng, chúng tôi cũng là vừa ăn cơm xong, cơm của cô được bọn tôi để ở trong nồi, bây giờ tôi đi lấy lại đây cho ngươi.”

Cô ta xuống giường động tác tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng ván giường vẫn là phát ra vài tiếng “Kẽo kẹt”, nghe lảo đảo lắc lư, như sắp không xong.

Cũng chính là lúc này, người nằm ở bên kia xoay người trở mình, trong miệng không kiên nhẫn mắng một câu, “Ồn muốn chết.”

Tô Yên đột nhiên nghe được thanh âm hoảng sợ, nhíu nhíu mày, không chú ý tới trong phòng còn có những người khác.

Động tác dừng lại một chút, tiếp tục xuống giường, sau đó lê giày đi ra ngoài.