Chương 6

Tuy rằng Tô Yên có chuẩn bị tâm lý, nhưng từ trong phòng đi ra nhìn thấy điều kiện nơi đây như vậy, cô vẫn có chút xúc động muốn chết.

Hoàn cảnh gian khổ như vậy, như thế nào đợi được? Càng đừng nói là hai năm.

Nghĩ như vậy, đôi mắt đều có chút đỏ.

Đứng ngẩn người ơt trong phòng khách ước chừng hơn hai phút, cuối cùng Tô Yên nâng cánh tay lên lau một phen nước mắt, hít hít cái mũi, bưng bồn tắm đi vào trong phòng bếp.

Bên ngoài vẫn còn đang mưa, cô không có biện pháp đi ra bên ngoài, chỉ có thể đi từ phòng nam thanh niên trí thức, phòng nam thanh niên trí thức nằm bên cạnh phòng bếp, ngày thường trời đổ mưa đều là đi từ phòng bọn họ đến phòng bếp.

Tô Yên bình tĩnh đẩy cửa đi vào, trải qua cú sốc từ bên trong cô nhịn không được quét một vòng quanh phòng, nhưng nhìn thoáng qua liền không có ham muốn nhìn tiếp, trừ bỏ cái giường ngủ tận cùng bên trong là sạch sẽ, còn mấy cái giường khác đều lộn xộn có giường còn tản ra một cỗ mùi lạ.

Phòng của nam thanh niên trí thức được ngăn cách với phòng bếp bằng một cánh cửa làm bằng gỗ, trực tiếp đẩy ra là được, trong phòng bếp cũng không có đồ vật gì, chỉ có một cái nồi sắt lớn cùng một ít bộ đồ ăn, cùng cái bệ bếp kiểu cũ làm bằng bùn, đặt bên cạnh là một đống củi cao.

Loại bệ bếp này Tô Yên từng gặp qua, trong nhà bà ngoại cô có, mẹ cô năm đó là người duy nhất thi đậu đại học trong thôn. Có thể là từ nhỏ làm nhiều việc nông, cho nên cuối cùng gả cho ba cô, ba cô là đầu bếp, đặc biệt nấu cơm rất ngon, vì vậy công việc nhà tất cả là do cô làm.

Loại bệ bếp này ba cô cũng từng dùng, chính là thời điểm về thăm bà ngoại, ba cô còn bảo bà giữ lại loại bếp này, bất quá đem bệ bếp tu sữa lại một lần, trát xi măng đẹp hơn cái bếp này không biết bao nhiêu lần. Ba cô nói loại bếp này dùng làm đồ ăn ngon hơn thơm hơn.

Không nghĩ tới có một ngày cô thế nhưng phải cảm ơn ba cô giữ lại bệ bếp của bà ngoại, làm cô không đến mức hai mắt một sờ một mù*.

*Không biết cái gì

Nồi đã được mọi người rửa sạch sẽ, Tô Yên múc đầy nước vào nồi, sau đó ở phía dưới bệ bếp tạo ra một vòng, bên cạnh bếp có cái lỗ nhỏ, bên trong để một hộp diêm, Tô Yên lấy ra xem, mặt trên còn có mấy chữ viết “Hà trạch que diêm, người dùng nhân ái”*, nhìn rất có vẻ rất quê mùa mang đầy nét của niên đại cũ.

*Đây là chữ ở trên nhãn quảng cáo nên mìn không dịch thấy để nguyên hay hơn.

Tô Yên dùng kẹp gắp than, gắp nửa ngày cũng kẹp được một ít lá thông, loại lá thông màu đỏ này, chuyên dùng để nhóm lửa, cái này cô cũng gặp qua ở nhà bà ngoại, mỗi năm ông ngoại đều phải đi trên núi lấy vài bó lá thông trở về, cô dùng tay bỏ một đống lá vào trong bếp, sau đó châm một que diêm thật cẩn thận bỏ vào bếp.

Ngọn lửa nhỏ đυ.ng tới lá thông lập tức bén lửa, sau đó toàn bộ bếp lò đều sáng lên, Tô Yên sợ lửa tắt, nhanh chóng cầm mấy khúc củi gỗ thêm vào bếp, tuy rằng cô từng thấy ông bà ngoại nhóm lửa, nhưng cô lại không có gì kinh nghiệm, chỉ biết bắt chước đem toàn bộ đẩy vào bên trong bếp.

Có thể là Tô Yên vận khí tốt, tuy chân tay vụng về nhưng đúng là đã đem củi nhóm ra lửa, nhưng Tô Yên có hơi quá tay, cũng không biết có phải hay không đã cho vào quá nhiều củi.

Nấu một nồi nước to, thời gian chờ có hơi lâu, có lẽ hơn nửa giờ, Tô Yên cảm giác bản thân đã ngồi ở bên canh bếp rất lâu.

Sau khi nồi nước sôi trào, cô liền nhanh chóng đem nước về phòng, nguyên chủ có hai cái bồn, một cái chậu nhỏ rửa mặt, cái còn lại hơi lớn hơn chút dùng làm bồn tắm, cái bồn để tắm này có đôi khi còn bị nguyên chủ dùng để rửa chân.

Tô Yên chạy qua chạy lại chạy hai vòng, lấy xong nước ấm lúc sau lại lấy một chậu nước lạnh trở về để pha thêm vào, thấy bếp vẫn còn lửa, lại múc vào trong nồi mấy gáo nước, muốn để chút lại gội đầu.