Chương 9

Vẻ mặt Tô Yên lúc này giống dạng 囧 ,cảm thấy chính mình như đang làm chuyện xấu.

Giơ tay xoa nhẹ mặt liền xoay người hướng kệ bếp đi đến, không ngờ vừa mới quay người lại liền nhìn thấy nắp nồi để một chén nước đường đỏ cùng khối óc chó, đồ vật lại còn không bị xê dịch một li, bị người để lại y nguyên.

Nhịn không được sửng sốt.

Nhìn một lát sau đó Tô Yên thần sắc tự nhiên mà đi tới, đem chén nước đường đỏ đã lạnh bưng lên uống, xong lại đem bánh óc chó mở ra ăn, giấy dầu bị cô ném vào trong bếp thiêu hủy.

Trong bếp còn dư lửa,cô cũng không dùng tới, thời điểm lúc trước lỡ cho nhiều củi vào, lửa vẫn luôn cháy mãi, cô sợ làm hỏng nồi liền cho rất nhiều nước vào, thế cho nên người nọ trở về đều không cần lại nấu nước.

Bữa tối chính là rau dền cùng với dưa chuột,đồ ăn đều được rửa sạch sẽ đặt ở trên tủ bát, thanh niên trí thức bị phân đến chỗ đất khá xa, giống nhau đều là lúc chạng vạng đem đồ ăn ngày mai trở về cất vào tủ bát, việc này mọi người thay phiên tới làm.

Nấu cơm đối với Tô Yên không có gì khó khăn, bởi vì ba cô chính là đầu bếp, từ nhỏ đã thấy rất nhiều nên có đôi khi ba cô không có ở nhà vẫn là cô làm cơm, rốt cộc mẹ cô chỉ biết gọi mỗi cơm hộp.

Chỉ là hiện hiện giờ điều kiện không tốt, mặc dù Tô Yên biết nấu cơm, cũng không có nguyên liệu để mà làm.

Nghĩ vậy, cô đã đổ một thìa dầu vào nồi, khi dầu nóng, cô trần rau qua nước và cắt thành từng đoạn cho vào.

Rau dưa làm rất dễ, chỉ cần xào hai phút sau đó thêm nửa chén nước nấu một lát là được rồi, lúc này cô cũng không có chú ý cái gì đa dạng.

Thời điểm Tô Yên nấu món thứ hai, Lâu Tư Bạch đã tắm rửa xong, bưng một chậu nước ra ngoài, Lâu Tư Bạch cũng không có giặt quần áo, đem nước đổ hết liền cầm chậu trở về.

Lại lần nữa quay lại, cái gì cũng chưa nói liền trực tiếp ngồi xuống phía dưới bếp ý định hỗ trợ.

Động tác trên tay Tô Yên dừng lại một chút ,nghĩ ngợi liền nghiêng người hướng nam nhân bên dưới nói: “Nơi này không cần hỗ trợ, tôi một mình cũng có thể làm, anh chạy nhanh đem đầu đi gội một chút, mắc mưa mà không gội dễ sinh bệnh lắm, nước tôi đều giúp anh chuẩn bị tốt rồi, trong chậu gần cửa kia kìa.”

Nam nhân bỗng ngừng tay lại,ngẩng đầu nhìn Tô Yên một cái.

Tô Yên còn chưa thu hồi tầm mắt, liền trực tiếp đối diện khuôn mặt của Lâu Tư Bạch.

Làn da hắn ta rất trắng, sắc vàng ánh lửa trong bếp chiếu lên mặt Lâu Tư Bạch, giống như một khối đá trong suốt, ấm áp đến phát sáng.

Chỉ là ánh mắt hắn ta quá lạnh lùng, thời điểm con ngươi đen nhánh nhìn người , bên trong không có cảm xúc, phảng phất như mặt hồ yên tĩnh không có một chút gợn sóng.

Tô Yên còn tưởng lại nói một chút thì nam nhân đã cúi đầu xuống,cái gì cũng chưa nói, đem củi gỗ trong tay cho thêm vào bếp, sau đó lại bỏ thêm mấy cây củi nữa.

Động tác không nhanh không chậm,cuối cùng vỗ nhẹ tay, đứng dậy đem chậu gỗ đi.

Tô Yên nhìn bóng dáng hắn, chớp chớp mắt, không rõ hắn có ý gì.

Trong lòng nói thầm một tiếng liền không quản nữa, thẳng đến lúc cô đem gạo bỏ vào trong nồi xong, hắn ta mới bưng chậu không trở về.

Đầu còn ướt, ngọn tóc đen nhánh còn nhỏ nước xuống.

Hắn nghe lời cô nói xong liền đi gội đầu, chỉ là không gội ở trong phòng bếp bên này.

Hắn ta đem chậu gỗ đặt trên ghế bên cạnh, nhìn Tô Yên ngồi ngồi bên cạnh bếp xem lửa, đại khái là cảm thấy mình vô dụng nên đứng một chút liền trực tiếp xoay người rời đi.

Một chữ cũng không nói.

Tô Yên há miệng thở dốc: “Anh…..”

Một chữ cũng chưa nói xong,nhìn bóng dáng hắn rời đi, đành lựa chọn ngoan ngoãn ngậm mồm lại.

Dùng nồi nấu cơm yêu cầu phải chú ý một chút, chính là nước sôi trào ra ngoài lúc sau phải đem nước cơm múc ra,cái này Tô Yên không biết,cho nên cơm chiều nấu có chút mềm, như là cháo,nhưng lại so với cháo đặc hơn rất nhiều.