Chương 45

----

Kết quả, Quản Đại Thắng đen mặt trở về, cầm lấy đòn gánh treo trên tường khiến mọi người trong nhà hoảng sợ.

Khương Tố Lan há miệng thở, một lúc lâu mới nói được: "... Ông, ông làm sao vậy?"

Khương Tố Lan đoán, một đứa nhỏ trong nhà ở trong thôn gây rắc rối, Quản Đại Thắng đi ra ngoài một lúc, nghe được, tức giận quay về chuẩn bị ra tay.

Mặc dù Khương Tố Lan lúc tức giận sẽ ra tay, nhưng nhiều nhất chỉ là giơ tay lên đánh vài ba cái.

Rất ít khi dùng thứ gì khác đánh bọn họ.

Quản Đại Thắng bình thường không dạy dỗ con cái quá nhiều, hầu như là Khương Tố Lan quan tâm bọn họ.

Nhưng một khi Quản Đại Thắng cầm đồ dùng gì lên có nghĩa là đó không phải chuyện nhỏ.

Quản Vũ bị hoảng sợ, trong đầu cô nhớ lại giấc mơ, nghĩ đến lúc này trong nhà xảy ra chuyện gì?

Cuối năm, cô mới gả đến Tống gia, cho nên lúc này trong nhà xảy ra chuyện gì đều phải có trong giấc mơ chứ?

Cô nghĩ như vậy, đúng là có thật!

Cả nhà Quản gia đều học dốt, Quản Đông Nam và Quản Đông Bắc cũng không khá hơn là bao.

Chỉ là mọi đứa trẻ trong nhà đều cố gắng cho học xong tiểu học, cho dù học không giỏi, nhưng Khương Tố Lan vẫn cắn răng bắt phải học xong.



Nhưng Quản Đông Nam ở trường thi không tốt, sau khi về nhà cũng không nói thật.

Hai lần trước, mọi người bận gieo trồng vụ mùa xuân, nên không ai để ý.

Cả đại đội Hướng Dương chỉ có một trường tiểu học, thôn Trường Quản khá gần trường tiểu học.

Tuy nhiên, trong trường tiểu học của đại đội, không có một giáo viên nào quản lý đội của thôn.

Nhưng thật ra có một thanh niên trí thức làm giáo viên trong trường, nhưng cô ấy và người trong thôn không thân thiết.

Mọi việc lớn bé trong thôn, mọi người không hỏi, người ta cũng không muốn nói.

Điều này dẫn đến việc hai lần kiểm tra Quản Đông Nam đều được 0 điểm, Quản Đại Thắng và Khương Tố Lan chưa từng biết.

Trẻ con lanh mồm lanh miệng, thật muốn nói rất dễ.

Nhưng Quản Đông Nam ỷ vào việc mình có nhiều người lại mạnh nên, nhóc và Quản Đông Bắc đã uy hϊếp học sinh trong thôn.

Sau đó mọi người không dám nói thêm gì, chuyện này vẫn được giữ kín.

Cho đến khi có một dân làng nhiều chuyện, hỏi cô giáo thanh niên trí thức mới biết chuyện Quản Đông Nam bị điểm 0.

Khi hỏi con nhà mình, mới biết thêm chuyện hai anh em Quản Đông Nam uy hϊếp người khác.

Bây giờ nhà nào cũng đông con nên không quan tâm quá nhiều, nhưng cũng không thể để người khác bắt nạt!



Mọi người đều cùng một đội, không thể vì chuyện của đứa nhỏ mà kéo đến làm lớn chuyện.

Cho nên, nhân dịp Quản Đại Thắng trò chuyện ở trong thôn đã nói cho ông nghe.

Quản Đại Thắng nghe xong lập tức đen mặt, miễn cưỡng đối phó cho xong, trở về cầm đòn gánh lên.

Khương Tố Lan mới hỏi một câu, đã bị Quản Đại Thắng đẩy ra.

Quản Đông Nam vốn tưởng trong nhà có chuyện hay để xem, nhóc tưởng Quản Anh sắp bị đánh, nên hưng phấn chạy ra nhưng lại bị Quản Đại Thắng đánh.

Người trung thực Quản Đại Thắng vừa đánh, vừa buồn bã nói:

"Tao dạy mày nói dối và bắt nạt người khác à, một năm tao bỏ ra hai ba tệ để cho mày đi thi được điểm 0 à?"

...

Ông gào to, đừng nói Khương Tố Lan ngay cả hàng xóm hai bên, trước sau đều nghe được rõ.

Khương Tố Lan vốn muốn tiến lên ngăn cản, vừa nghe nói thi được điểm 0, ngây người đứng ở nơi đó không nói gì.

Đúng lúc này thím Tư Viên Hồng Mai đi ngang qua cổng, nhìn tình hình trong sân, cao giọng hét lên:

"Ôi chao, anh Ba, anh đánh con à?

Em nghe nói Đông Nam thi bị điểm 0 hai lần, thành tích như vậy là không được rồi. "