Chương 27

Lâm Hồng Mai nuôi con đầy đủ dinh dưỡng, để đứa nhỏ cũng ăn trắng trẻo mập mạp hơn con cái nhà khác, nhóc con nằm nhoài trong l*иg ngực cô út ồn ào khá đáng yêu, Tống Thanh Huy cũng không nhịn được nở nụ cười: "Mặt mũi của Đại Bảo thì vẫn phải cho chứ."

"Vậy hai người chờ tôi hai phút nhé? Tôi đi vào thay quần áo."

Ánh mắt Diệp Thư Hoa sáng lên, gần như không khống chế được nội tâm nhảy nhót, không chừng thay quần áo chỉ là cớ, Lôi Phong sống hẳn là trở về phòng tìm thịt hộp, dù sao tới nhà làm khách cũng phải mang chút quà cáp.

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Diệp Thư Hoa suýt không thể chờ đợi được thúc giục: "Đi đi, nhanh một chút nha."

Dáng vẻ cô vui mừng như vậy rơi vào trong mắt ba người, lại có một tầng hàm nghĩa khác, Tống Thanh Huy chẳng biết vì sao lại có hơi lúng túng, sờ lỗ tai bước nhanh trở về phòng.

Mà Lý Kế Hồng đối diện là nặng nề hừ lạnh một tiếng, biểu đạt tâm trạng khinh thường đến cực hạn, đáng tiếc trong đầu Diệp Thư Hoa đều ở trên thịt hộp, căn bản không có tâm trạng phản ứng với các cô.

Không tới hai phút, Tống Thanh Huy đã đổi áo khoác đi ra, trong tay quả nhiên xách một túi vải, Diệp Thư Hoa nỗ lực không để cho mình dán ánh mắt vào túi anh, không thể làm gì hơn là dùng ánh mắt trừng trừng nhìn đồng chí Tống.

Tống Thanh Huy đi tới trước mặt Diệp Thư Hoa, rất săn sóc hỏi: "Cô ôm Đại Bảo cũng đi một đường rồi, trở về có cần tôi giúp đỡ không?"

Có người san sẻ giúp mình, Diệp Thư Hoa không có gì không hài lòng, hào phóng để bé mập vào trong tay anh.

Ngược lại Tống Thanh Huy bị cô làm cho luống cuống tay chân, không thể làm gì hơn là dứt khoát học cách ôm con nít ngay tại chỗ, rất nhanh đã biết.

Bởi vì bé mập rất ít khi đi ra ngoài chơi, hứng thú cũng không tệ lắm, ngược lại cũng phối chịu dằn vặt một trận, tiếp theo nằm nhoài trên vai Tống Thanh Huy thổi bong bóng.

Bọn họ cũng phải xuất phát, lúc lướt qua Lý Kế Hồng, Diệp Thư Hoa vô cùng thù dai lúc này mới nhớ tới cô còn có chỗ chưa phản bác đúng chỗ, còn cố ý quay lại tiếp tục phản pháo.



"À đúng rồi, đồng chí Lý Kế Hồng, tôi muốn nhắc nhở cô một chút, ký túc xá thanh niên trí thức không phải nhà cô mở, chính xác mà nói nơi ở của các người thuộc về đại đội. Đội viên chúng tôi muốn tới thì tới, muốn tìm ai thì tìm người đó, không cần sự phê chuẩn của cô, vì thế cô không cần như thần giữ cửa ở bên ngoài tiến hành chất vấn mỗi một người khách tới."

Tống Thanh Huy nghe thấy âm thanh mới biết cô lại lùi về cãi nhau, không thể làm gì hơn là dừng bước chân xoay người, có chút dở khóc dở cười nhìn Diệp Thư Hoa.

Lý Kế Hồng không nghĩ tới cô ta đã chấm dứt chiến tranh, con nhỏ nhà quê này cứ dây dưa không ngớt, lại tức đến giơ chân: "Cô!"

Diệp Thư Hoa chủ động trêu chọc trái lại không có lòng ham chiến, dù sao đồng chí Tống còn đang chờ cô trở lại ăn thịt hộp… Ơ không, là ăn cơm.

Nghĩ tới đây, Diệp Thư Hoa lại vứt bỏ Lý Kế Hồng, toàn bộ hành trình làm lơ Thường Quyên Quyên, chạy bước nhỏ trở lại bên cạnh Tống Thanh Huy.

Tống Thanh Huy cúi đầu thấy cô cãi xong tinh thần thoải mái, vẻ mặt hãnh diện, dở khóc dở cười dần dần hóa thành một nụ cười, thấp giọng nói: "Đi thôi."

*

Trên đường đến nhà họ Diệp, Tống Thanh Huy hơi cảm thấy không dễ chịu, trong tay ôm em bé mập mạp, còn có đồng chí nữ bước đều bước theo anh. Đồng chí nữ với anh đi sát nhau vẫn là thứ yếu thôi, điều quan trọng là thỉnh thoảng nhìn lén anh, liếc mắt một cái, qua hai giây lại liếc mắt nhìn, tuần hoàn vô hạn, ánh mắt như thế làm cho người ta có cảm giác rất giống cô vợ nhỏ bị ức hϊếp.

Cô vợ nhỏ… Tại sao anh có thể có ý nghĩ quỷ dị như thế. Tống Thanh Huy suy nghĩ quá nhiều đến mức làm mình giật mình.

Nhưng đồng chí Diệp liếc trộm anh là sự thật không thể chối cãi, tránh không được Tống Thanh Huy suy nghĩ lung tung, tuy rằng anh không phải người tự kỷ, nhưng hiểu rất rõ đối với điều kiện cá nhân của mình. Ở thời đại bảo thủ vẫn có rất nhiều cô gái âm thầm bày tỏ hảo cảm với anh, mà các cô ấy đều không nhiệt tình lớn mật bằng cô gái bên cạnh này.

Lúc ở ký túc xá thanh niên trí thức ánh mắt Diệp Thư Hoa nhìn anh đã cực nóng bỏng, một ví dụ không thỏa đáng lắm, ánh mắt kia dường như muốn ăn anh vào bụng. Lúc đó Tống Thanh Huy đã mơ hồ hoài nghi, kết hợp với bây giờ cô không hề khắc chế nhìn lén mình chút nào, anh đột nhiên có một một suy đoán to gan.